Cẩn thận đem người đặt vào xe, Cao Gia Minh chẳng thể làm gì khác hơn ngoại trừ ôm lấy cơ thể mềm nhũn đang ngày một lạnh đi của Diệp Yên Nhiên, ra sức vỗ về động viên để cô đừng ngủ thiếp.
Diệp Khiêm rất lanh lẹ ngồi ngay xuống ghế lái, trực tiếp nhấn chân ga, một đường thẳng tiến đến bệnh viện Pacific.
Cửa phòng cấp cứu lạnh lẽo đóng lại, quần áo trên người anh giờ đây nhuộm lên màu máu tươi tanh tưởi chẳng còn nhìn ra hình dạng chỉnh chu đoan chính lúc ban đầu.
Diệp Khiêm lặng lẽ đứng tựa lưng vào tường chờ kết quả, mỗi giây phút trôi qua đều là thời khắc sinh tử cận kề. Cậu không hận Diệp Yên Nhiên, nhưng cũng không tốt tính đến mức hết lòng quan tâm lo lắng. Cậu chọn ở lại, đơn giản chỉ vì phần trách nhiệm cần gánh vác trong tai nạn lần này mà thôi.
Qua tầm mười phút, người nhà họ Cao, họ Diệp và họ Cố gần như có mặt đông đủ tại hành lang.
Cao Gia Kỳ vừa đến, đã vung tay đấm thẳng vào mặt Cao Gia Minh, hung tợn rống lớn.
“Nếu vợ con tôi có mệnh hệ gì tôi nhất định sẽ không tha cho anh và cả thằng điếm đó nữa.” Tầm mắt cậu ta long sòng sọc nhìn về phía Diệp Khiêm hệt như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
“Chuyện là do anh làm, mọi tội lỗi đều ở chỗ anh. Muốn hận cứ hận anh là được.” Cao Gia Minh nhấc chân, cố tình đem Diệp Khiêm che chắn kín kẽ không để ai động tới.
“Thứ xúi quẩy! Xuất hiện ở đâu thì gây họa ở đó. Mày là muốn hại chết con gái và cháu ngoại tao đúng không?” Diệp Thế Thành nghiến răng ken két, hoàn toàn ghét bỏ phần huyết thống bên ngoài do chính mình tạo ra.
Diệp Khiêm mím chặt môi ương ngạnh đứng đó, đôi đồng tử nhạt màu vô cảm lạnh căm. Tình cha con mà bấy lâu nay cậu vẫn hằn mong mỏi…chao ôi nó nực cười đến mức bạc bẽo thương tâm.
“Yên Nhiên…các người…các người…làm gì mà con tôi ra nông nỗi này…” Cố Giai Tuệ ôm ngực khóc nấc, ngã lên ngã xuống tựa vào lòng Cố Đức Vinh.
Trong hoàn cảnh hỗn loạn rối rắm, chẳng một ai để ý đến hành động quá đỗi thân mật quấn quýt của cặp anh em này, duy chỉ có Cố Duệ Dương là nhìn rõ từ đầu tới cuối. Hắn giễu cợt nhếch mép, cực kỳ ngán ngẩm trước trò hề lố bịch của những kẻ điêu ngoa.
“Trước khi chất vấn tôi, tại sao bà không thử đặt câu hỏi rằng cô con gái yêu quý của bà có tâm tư gì mà nửa đêm nửa hôm lại chạy đến nhà anh chồng làm loạn?” Diệp Khiêm cười lạnh, đôi mắt sắc bén mang theo sự khinh bỉ tột cùng.
“Chậc!” Cậu tặc lưỡi, thấp giọng châm biếm.
“Con nhà gia giáo hóa ra chính là bụng mang dạ chửa vẫn giữ cái nết cọc đi tìm trâu. Một chút liêm sỉ cũng không có.”
“Mày…” Cố Giai Tuệ tức đỏ cả mặt muốn xông lên vả cho Diệp Khiêm mấy bạt tai thì cửa phòng phẫu thuật bất ngờ bị người bên trong đẩy mở.
“Phiền các vị giữ trật tự.” Nữ y tá trẻ tuổi lên tiếng nhắc nhở.
“Cho hỏi ở đây ai là người nhà của cô Diệp Yên Nhiên?”
“Là tôi.” Diêp Thế Thành, Cố Giai Tuệ và Cao Gia Kỳ đồng loạt phản ứng.
“Vợ của tôi cô ấy thế nào rồi?”
“Tình trạng hiện tại của bệnh nhân rất nguy kịch, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không giữ được đứa bé. Cô Diệp sinh non, bào thai vừa ra khỏi cơ thể mẹ đã mất đi dấu hiệu sống.”
Cao Gia Kỳ vừa nghe tin dữ liền thất thần bủn rủn tay chân. Cậu ta loạng choạng ngã ngồi lên hàng ghế nhựa, hai tai thoáng cái ù đi chẳng còn nghe thấy bất cứ thanh âm thông báo gì.
Đứa bé ấy là con đầu lòng của cậu ta với Diệp Yên Nhiên, là sợi tơ tình liên kiết duy nhất giữa hai người. Giờ đây ngay cả niềm hạnh phúc mỏng manh mà cậu ta ra sức tranh giành cũng phũ phàng tan biến. Rốt cuộc thì phải thêm bao lần hụt hẫng nữa thì cuộc đời mới cho cậu ta được êm ấm vẹn toàn?
“Cô Diệp có dấu hiệu băng huyết sau sinh, nhóm máu của cô ấy lại thuộc nhóm máu hiếm A rh(-). Túi máu dự trữ ở bệnh viện chúng tôi đã hết. Kính mong người nhà bệnh nhân ai có nhóm máu tương ứng thì vào phòng phẫu thuật phối hợp hiến máu để kịp thời cứu chữa cho bệnh nhân.”
“Nhóm máu A rh(-)?” Sắc mặt Diệp Thế Thành đanh lại, hàng mày kiếm gắt gao nhíu chặt, nghi hoặc nhìn sang người vợ “tào khang” bên cạnh mình.
“Bà thuộc nhóm máu gì?” Ông trầm giọng hỏi. Ý lạnh đã bao hàm nơi đuôi mắt hẹp dài.
“Tôi…” Cố Giai Tuệ ấp úng, bàn tay bấu chặt lấy gấu áo không ngừng run lên.
“Tôi hỏi bà thuộc nhóm máu gì?” Diệp Thế Thành nhấn mạnh. Ông dường như đã ngờ ngợ ra điều gì đó. Một suy nghĩ điên khùng khó tin dần dần xuất hiện bén rễ ở trong đầu.
“Mong người nhà cô Diệp mau chóng đến phòng phẫu thuật để tiến hành truyền máu. Đừng để vuột mất thời gian vàng cấp cứu giữ mạng sống bệnh nhân.” Nữ y tá sốt ruột lập lại lần hai.
Cố Giai Tuệ càng thêm phần rối rắm chẳng biết phải làm sao.
Bà ta thuộc nhóm máu B còn là B rh (+). Nếu bà ta nhớ không nhầm thì Diệp Thế Thành thuộc nhóm máu O cũng là O rh(+). Bây giờ mà lên tiếng thì bí mật động trời mà bà ta che giấu suốt nhiều năm qua sẽ bị phơi bày vạch trần ra ánh sáng. Nhưng cứ mãi im lặng chần chừ thì tính mạng của con gái bà sẽ khó lòng giữ nỗi.
“Để tôi vào phòng phẫu thuật. Tôi thuộc nhóm máu A rh(-).” Cố Đức Vinh bình tĩnh thừa nhận. Ông không chút nao núng đi theo nữ y tá. Ông phải cứu bằng được mạng sống của con gái ông.
Diệp Thế Thành đăm đăm nhìn người vừa rời khỏi, toàn thân nhất thời cứng đờ chết điếng đứng ngây ra.
Diệp Khiêm nghe rõ đầu đuôi cuộc đối thoại từ đầu tới cuối. Cậu hả dạ ngặt nghẽo bật cười.
“Ngài Diệp…ngài thật cao cả. Người ta ăn ốc còn ngài đổ vỏ. Công đức vô lượng.”
“Mày câm ngay!” Diệp Thế Thành tức giận quắc mắt.
Diệp Khiêm vô tội nhún nhún vai.
Hành lang bệnh viện lại trở về với bầu không khí nặng nề bức bách.
…—————-…
Đến gần một giờ sáng, Diệp Yên Nhiên mới được chuyển đến phòng hồi sức để đội ngũ y bác sĩ tại Pacific quan sát, theo dõi và điều trị lâu dài.
Nhận thấy tình hình đã ổn định, Diệp Khiêm cũng chẳng thèm nán lại mà dứt khoát rời đi.
Xuống hầm giữ xe, cậu gửi lại cho Cao Gia Minh một dòng tin nhắn rồi trực tiếp mở cửa chiếc Bugatti.
“Cộp!”
Một bàn tay gân guốc hữu lực bất ngờ chặn cậu lại.
Diệp Khiêm khó chịu nhíu mày, giương cặp mắt lạnh lùng hờ hững liếc đối phương.
“Chó khôn không cản đường.” Cậu cay độc móc mỉa.
“Tôi không phải chó. Nên tôi cứ cản đấy.” Cố Duệ Dương cười lưu manh. Chiếc kính tao nhã đeo trên khuôn mặt hắn dường như chỉ làm nền cho sự hào hoa phóng túng. Nét đẹp tri thức thì chẳng thấy chỉ thấy mỗi cái tính “kiệt ngạo bất tuân”.
“…” Sắc mặt Diệp Khiêm thoáng cái đen xì. Cậu không nói không rằng giơ chân tống cước về phía tên mặt dày khó ưa nào đó.
Ngôn từ bất lực thì bạo lực lên ngôi.
“Uầy…!” Cố Duệ Dương nhanh nhẹn né tránh. Khi đã cách bé mèo hoang một khoảng an toàn mới vuốt phẳng lại tây trang. Nghiêm túc vào việc chính.
“Tôi muốn hợp tác với cậu.”
“Hợp tác?” Diệp Khiêm cảm thấy có chút thú vị trước lời đề nghị này. Cậu khoanh tay, tựa lưng vào đầu xe móc ra điếu thuốc lá.
“Nói thử xem, hợp tác như nào?” Cậu phì phèo nhả khói, bộ dạng bất cần đời nhướng mày đầy ngả ngớn trêu nguơi.
“Lật đổ nhà họ Cố. Hai mươi phần trăm cổ phần của Cố thị – Alligatior sẽ thuộc về cậu.”
“Ồ!” Diệp Khiêm nhạt nhẽo đáp. Chẳng hề đem số cổ phần kia để vào mắt.
“Chỉ có vậy?” Cậu hỏi.
“Khiến Cố Giai Tuệ mất hết tất cả. Diệp gia tan hoang.” Cố Duệ Dương bổ sung.
“Tôi lấy gì để tin anh. Trong khi anh cũng mang họ Cố? “
“Tôi không có ba. Tôi chỉ có mẹ. Mẹ tôi là Giang Huệ Mẫn, còn tôi là Giang Duệ Dương.” Hắn gằn giọng, thanh âm khàn đặc khó nghe. Sâu trong đôi đồng tử đen láy ám trầm là nỗi thống hận chất chồng theo năm tháng.
Diệp Khiêm dường như nhìn thấy chính bản thân mình từ con người trước mặt. Cậu và Cố Duệ Dương đều là một con sói. Một con sói hoang dại điên cuồng.
“Anh muốn hợp tác như nào?”
“Giúp tôi lật lại vụ án mạng tại Cố gia. Mẹ tôi là bị Cố Đức Vinh cùng Cố Giai Tuệ hại chết.”
“Được.” Cậu kiên định đáp ứng.