“Chát!”
Một cái tát mạnh không chút lưu tình giáng thẳng xuống mặt Cố Giai Tuệ khiến cho bà loạng choạng ngã ngồi.
“Diệp Thế Thành, ông đừng quá đáng!” Cố Đức Vinh nóng nảy chạy đến, cẩn thận dìu người trước mặt đứng dậy, ôm trọn vào lòng.
“Không thèm kiêng nể gì nữa rồi đúng không?” Diệp Thế Thành khinh khỉnh hất hàm.
“Gian phu dâm phụ. Mèo mả gà đồng.” Ông tức giận xỉa xói.
“Tôi thuộc nhóm máu O rh(+), bà thuộc nhóm máu B rh(+). Làm sao có thể sinh ra con có nhóm máu A rh(-)?”
“Yên Nhiên…nó không phải con ruột của tôi. Mà là con của Cố Đức Vinh.”
“Haha…hahaha…!” Diệp Thế Thành ngửa đầu cười lớn, càng cười càng chua chát thương tâm.
“Hai mươi bốn năm…tôi nuôi con người ta hai mươi bốn năm.”
“Thì sao?” Cố Giai Tuệ giằng khỏi vòng tay của người đàn ông bên cạnh, đôi mắt lãnh lệ nhìn sang chồng mình.
“Ông ăn chả thì bà ăn nem. Chẳng phải sau khi cưới tôi ông cũng lang chạ ăn dầm nằm dề với đủ loại phụ nữ ở bên ngoài hay sao? Còn mang cả đứa con riêng đem về nhà kia kìa. Ông chẳng có tư cách gì mà ở đây oán trách.”
“Bà…” Diệp Thế Thành nghiến răng.
“Thứ loạn luân không biết xấu hổ.”
“Đức Vinh là con nuôi. Tôi và ông ấy không có quan hệ huyết thống. Chúng tôi vốn là tâm đầu ý hợp, cảm mến lẫn nhau. Nếu không phải Diệp gia các người ngỏ ý liên hôn, cường ngạnh xen vào thì chúng tôi đã có một kết cục khác chứ chẳng cần phải vụng trộm lén lút như bây giờ.”
Năm đó, Cố lão gia và Cố lão phu nhân kết hôn đã lâu nhưng vẫn chưa có được con nối dõi. Chẩn đoán ra thì mới biết, tử cung của Cố lão phu nhân quá yếu nên rất khó thụ thai. Hai người bọn họ gần như tìm đủ loại thuốc thang bổ trợ vẫn không thấy tiến triển. Trong lúc đến miếu Quan Âm cầu tự thì vô tình nhặt được một đứa bé bị bỏ rơi. Nghĩ là hữu duyên nên cả hai đem về nuôi nấng. Đặt tên là Cố Đức Vinh, thương yêu như con ruột.
Khi Cố Đức Vinh ba tuổi, điều may mắn rốt cuộc cũng đến với nhà họ Cố. Cố lão phu nhân cấn bầu. Sinh ra Cố Giai Tuệ.
Thời gian dần trôi, tình cảm anh em giữa Cố Đức Vinh và Cố Giai Tuệ ngày càng thân mật quấn quýt. Mãi đến khi trưởng thành thì ẩn sâu bên trong họ đã ươm mầm một loại mưu cầu chiếm hữu đặc biệt với đối phương. Chỉ là rào cản thân phận quá lớn nên không thể bộc bạch tỏ bày.
Cố Đức Vinh được Cố lão gia huấn luyện như một thanh kiếm dọn đường cho Cố thị. Kể từ khi có được giọt máu của chính mình, ông liền muốn biến đứa con nuôi thành vật hy sinh, quân chốt thí trong ván cờ danh lợi.
Đẩy Cố Đức Vinh vào công ty làm việc, nhưng toàn bộ gia sản và cổ phần đều chuyển nhượng hết cho cô con gái cưng.
Cố Đức Vinh giống như một kỵ sĩ hết lòng bảo vệ nàng công chúa. Chỉ tiếc là khi hoàng tử bước đến, kỵ sĩ chỉ có thể đứng nhìn họ hạnh phúc chung đôi.
Diệp gia bề thế, chức trọng quyền cao, Diệp Thế Thành lại là độc đinh duy nhất. Một mối hôn sự xứng đôi vừa lứa thế này, có lẽ nào Cố lão gia khước từ chối bỏ.
Cứ như vậy, Cố Giai Tuệ khoác lên áo cưới trở thành vợ của Diệp Thế Thành, gác lại đoạn tình buồn đầy trái ngang oan nghiệt.
Về sau, cho đến khi Cố lão gia và Cố lão phu nhân mất, Cố Đức Vinh mới biết bản thân là con nuôi. Cũng từ đó ông không còn kiềm nén nỗi nhớ thương ham muốn nữa. Mặc kệ bản thân đã lập gia đình với Giang Huệ Mẫn, cũng mặc kệ cái gọi là đạo lí luân thường.
Cố Đức Vinh nhiều lần tìm đến Cố Giai Tuệ trong men say. Cả hai lại hòa vào nhau nhóm lên ngọn lửa tình tràn đầy tội lỗi.
Giai đoạn Diệp Thế Thành gian díu với Lưu Thục Trinh cũng là lúc Cố Giai Tuệ trở về nhà họ Cố say sưa bên người cũ.
Chung quy thì mỗi người mỗi hướng, mạnh ai nấy vui vẻ với lựa chọn của bản thân.
“Nói như bà thì tôi mới là kẻ phá hoại chia rẽ uyên ương rồi.” Diệp Thế Thành chế giễu.
“Nhưng tôi nhớ rõ, khi ấy Cố gia các người bám chặt lấy Diệp gia không buông.”
“Bây giờ chuyện cũng đã vỡ lỡ. Tôi cũng chẳng muốn đôi co dong dài chi thêm nữa.” Cố Giai Tuệ bình thản vuốt tóc. Nhẹ bẫng buông câu:
“Ly hôn đi.”
Diệp Thế Thành sửng sốt, ông trăm suy ngàn tính cũng chưa từng tính đến kết quả tệ hại này.
“Bà nói cái gì?” Ông khô khốc hỏi lại, giọng đã có phần hẳn lạc đi.
“Ly hôn.” Cố Giai Tuệ nghiễm nhiên đáp.
Diệp Thế Thành trợn mắt:
“Bà muốn để người ở đất thủ đô này cười vào mặt à? Đã từng tuổi này còn muốn ly hôn?”
“Tôi sống với ông hơn 30 năm qua là quá đủ rồi. Tôi không muốn tiếp tục đóng vai vợ hiền dâu thảo nữa.” Bà cười đầy cay đắng.
“Nếu ông sợ người khác cười chê, làm ảnh hưởng đến danh tiếng hai nhà vậy thì chọn ly thân. Từ nay về sau, ông sống cuộc đời của ông, tôi sống cuộc đời của tôi. Không liên quan cũng chẳng dính líu gì đến nhau cho đỡ phiền lòng chướng mắt. Tôi thừa biết, bấy lâu nay ông vẫn nuôi tình nhân nhỏ ở bên ngoài. Những cuộc vui chớp nhoáng đó, tôi không nói, không có nghĩa là tôi dại khờ không hay không biết.”
Diêp Thế Thành bị nói đến á khẩu, ông hậm hực nhìn chòng chọc Cố Đức Vinh, muốn đánh ghen nhưng bản thân lại chẳng có quyền hạn gì mà cao giọng cất tiếng.
“Được thôi. Ly thân thì ly thân. Cái thứ tạp chủng do bà vụng trộm sinh ra thì tự bà lo liệu. Đừng mong tôi thương xót đoái hoài.”
Dứt lời, Diệp Thế Thành quăng cho Cố Giai Tuệ cái nhìn đầy cay nghiệt, rồi cất bước rời đi.
…—————-…
Lúc Diệp Khiêm trở lại Crazy thì quầy bar đã đóng cửa tiễn khách chỉ còn lại vài nhân viên nam đang cặm cụi lau chùi bàn ghế và anh chàng bartender tóc trắng nhàn nhã đứng nhìn.
“Ngày mai nhớ đến chỗ Lâm Hào lấy hàng. Địa điểm vẫn như cũ.” Cậu thấp giọng nhắc nhở Silas, thanh âm cẩn trọng vừa đủ để hai người nghe.
“Ok.” Anh gật đầu, ra dấu đã hiểu.
Trà mà Trương Yến đưa cho Diệp Chí Viễn uống có trộn sẵn hoa và lá cần sa được Diệp Khiêm mua lại từ chỗ Lâm Hào. Tên ất ơ này là một con nghiện sống trong khu ổ chuột. Quen biết không ít lão đại trong giới Hắc bang.
Tính ra thì lần gặp gỡ móc nối với Vương Cường mang lại cho cậu một vài kỳ ngộ hữu dụng cho hàng loạt các kế hoạch về sau.
Ung dung mở cửa bước vào trong phòng ngủ, dưới luồng sáng lờ mờ hắc hiu chiếu rọi từ ngọn đèn điện hành lang, thân hình cao lớn đơn độc của Hứa Ngụy vững vàng đứng ở đó. Gã trầm tư nhìn cậu, sâu trong đôi mắt phượng hẹp dài là mảnh tình quạnh quẽ trống trơ.
Cơn gió bấc vô tình lạnh lùng thổi ngang qua làn tóc như nhấn chìm người đàn ông ấy vào bóng tối đêm đen.
“Em về rồi?” Gã hỏi, giọng có phần mang nặng ưu tư.
“Ừm.” Diệp Khiêm đáp. Xong lại chẳng biết phải nói gì tiếp theo.
“Sinh nhật người bạn mà em nói…là Cao Gia Minh?”
“Chú theo dõi tôi?” Cậu nhíu mày hỏi vặn.
“Không. Tôi đoán.” Gã phiền muộn thở dài.
Lồng ngực Diệp Khiêm ẩn ẩn nhức nhói, cậu không dám đối diện với một Hứa Ngụy sâu lắng như thế này. Ánh mắt gã như đâm xuyên tim cậu, nhìn thấu tất cả mọi cảm xúc ngổn ngang bên trong cậu. Gã buồn…cậu cũng sẽ khó chịu tự dằn vặt bản thân.
“Chú đoán đúng rồi đấy.” Diệp Khiêm thẳng thắn thừa nhận.
Cậu bình thản chấm dứt cuộc trò chuyện, muốn lên giường nằm ngủ thì bị người ép chặt, thô bạo đè dưới thân.
” Sáu tiếng…em ở riêng với Cao Gia Minh sáu tiếng…” Đôi đồng tử đen láy lóe lên tia chiếm hữu.
Hứa Ngụy cúi đầu đoạt lấy đôi môi mỏng đỏ mọng ướt át của Diệp Khiêm, trằn trọc gặm cắn, cường ngạnh tiến vào. Sau một hồi day dưa liếm lộng, đầu lưỡi non mềm rốt cuộc cũng thỏa mãn rời ra.
“Em uống rượu?” Gã nếm được mùi cồn từ khoang miệng đối phương.
” Một chút…” Cậu chột dạ đáp.
Tầm mắt Hứa Ngụy càng thêm phần lạnh lẽo tối tăm.
Gã cẩn thận dò xét thân thể cậu, bàn tay chai sạn lần mò cởi phăng từng cúc áo sơ mi.
“Chú muốn làm gì? ” Diệp Khiêm ra sức giãy giụa, cố gắng thoát khỏi ma trảo của người nằm trên.
“Em với Cao Gia Minh làm gì thì tôi sẽ làm lại điều đó.”. Truyện Mạt Thế
“Chú nghĩ tôi là loại người tùy tiện, gặp ai cũng lăn giường sao?”
Thân thể Hứa Ngụy nhất thời đông cứng. Cơn ghen tức trong lòng cũng dần dần vơi bớt theo từng giọt nước mắt đọng trên má Diệp Khiêm
“Tôi không có ý đó.” Gã mềm mỏng dỗ dành.
Cậu lại nhếch môi cười:
“Nhưng hành động của chú chính là nói cho tôi biết, tôi có thể ngủ với bất kỳ thằng đàn ông nào.”
“Hứa Ngụy!” Cậu gọi, trong mắt đầy bi ai.
“Đừng giẫm nát chút tự tôn cuối cùng của tôi.”