Dưới ánh đèn hư huyền ảo mộng, Cao Gia Kỳ lắc nhẹ ly rượu mạnh đã uống vơi một nửa trên tay. Đôi mắt ưng sắc bén ám trầm nhìn ngắm dòng chất lỏng màu nâu vàng đang chập chờn sóng sánh. Cậu ta khẽ nhếch môi, cười còn bi đát tang thương hơn cả khóc.
“Có vợ rồi nên thu liễm đi không ít nhỉ? Mày định tu tâm dưỡng tính luôn à?” Dương Hiển buông lời trêu chọc, mạnh bạo câu cổ thằng bạn thân ghé sát lại nói nhỏ.
“Nhìn cô em đang chà đĩa bên bàn DJ kia kìa. Thân hình bốc lửa! Bảy trăm đô bao trọn một đêm.” Vừa nói gã vừa thèm thuồng tặc lưỡi.
“Muốn đổi gió tí không?”
“Cút.” Cao Gia Kỳ chán ghét gạt phăng cái “móng heo” đang đặt trên vai mình. Tiếp tục nhâm nhi ly Whisky cay nồng pha chút hương ngọt dịu.
Cậu ta lười nhác ngã lưng lên thành ghế, cặp chân dài tùy ý bắt chéo gác tại bàn. Phóng túng lại hào hoa, bất cần đời mà phô bày ra dáng vẻ lưu manh lêu lỏng.
Đã hai ngày trôi qua Cao Gia Kỳ không đi đến bệnh viện để chăm sóc Diệp Yên Nhiên, cũng không chủ động gọi điện thoại hay gửi cho cô bất kỳ dòng tin nhắn hỏi han nhung nhớ nào. Cậu ta mệt rồi, thực sự mệt mỏi với đoạn tình cảm gượng ép trói buộc này. Có lẽ cậu ta sai, sai từ khi bắt đầu rung động, sai từ khi biết người vốn vĩ chẳng yêu mình nhưng vẫn cố chấp chiếm đoạt tranh giành.
Để giờ đây…ngoại trừ một trái tim đầy hằn vết xước và cuộc hôn nhân bế tắc nhạt nhẽo ra thì cậu ta chẳng còn lại gì để tiếp tục bám víu.
Ảo não khép lại hàng mi dài đen nhánh, Cao Gia Kỳ có chút khổ sở xoa xoa hai bên huyệt thái dương. Hình ảnh Diệp Yên Nhiên ôm chầm lấy Cao Gia Minh cứ như một đoạn phim ngắn không ngừng tua đi tua lại ở trong đầu.
Nỗi oán hận, ghen tức đã từ lâu ươm mầm bén rễ trong lòng cậu ta bỗng chốc trỗi dậy mạnh mẽ như từng đợt thủy nhiều nhấn chìm hết tất thảy đạo đức và lương tri.
Nếu Cao Gia Minh chết…phải chăng Diệp Yên Nhiên sẽ hồi tâm chuyển ý, sẽ một lòng một dạ yêu cậu ta mà dập tắt tơ tưởng với người xưa. Và phải chăng chỉ khi Cao Gia Minh không còn tồn tại trên cõi đời này nữa, ánh nhìn của Cao Vỹ Quang mới cam nguyện sẻ chia chút trọng dụng cưng chiều.
“Tao nghe nói công ty Dược của ba mày chuyên nghiên cứu, bào chế và sản xuất các loại thuốc liên quan đến việc điều trị bệnh ung thư. Mày cũng có phòng Lab riêng đúng chứ?”
“Ừm, nhà tao ba đời học Dược. Ông đây còn có bằng Thạc sĩ đấy nhé.” Dương Hiển đắc ý khoe khoang. Gã tuy sống buông thả, thế nhưng gia đình gã lại thuộc hàng dòng dõi trí thức học rộng tài cao. Dương thị sở hữu công ty cổ phần Dược lớn nhất nước S, bên cạnh đó còn có cả tập đoàn Công Nghệ Hóa Sinh.
“Tao tưởng mày mua.” Cao Gia Kỳ châm chọc.
“Đút lót chút thôi. Vẫn đủ sức để nối nghiệp tổ tiên.”
Nghe vậy, sắc mặt cậu ta có phần trầm xuống, tính toán hồi lâu mới kiên định cất lời.
“Mày giúp tao điều chế riêng một loại thuốc, số lượng ít, nhưng thù lao đảm bảo hậu hĩnh.”
“Mày muốn đầu tư nghiên cứu dược phẩm à?” Dương Hiển thắc mắc.
Chịu thua trước đầu óc trì độn chậm tiêu của đối phương, Cao Gia Kỳ chỉ đành thấp giọng nói thẳng:
“Áp lực công việc của anh trai tao rất lớn, thường xuyên phải dùng thuốc để điều trị cơn đau đầu mãn tính. Tao muốn mày giúp tao tăng liều lượng Paracetamol lên cao.”
“Paracetamol…liều cao…Dùng trong thời gian dài sẽ hại gan. Nếu tao nhớ không lầm thì anh mày có tiền sử bệnh viêm gan B.” Gã nhíu mày khó hiểu. Nhiều hơn là có phần hoảng loạn khi đoán ra được dụng ý sâu xa.
“Mày muốn…”
Không đợi Dương Hiển nói hết câu, Cao Gia Kỳ đã âm trầm cười lạnh.
“Đúng vậy. Tao muốn loại bỏ hoàn toàn kẻ ngán đường tao.”
“Nhưng đó là anh trai ruột của mày đấy.”
“Nhà họ Cao từ trước tới giờ chỉ có một đại thiếu gia.” Cậu ta oán giận quắc mắt.
“Tao không muốn mãi mãi làm một cái bóng. Dương Hiển, nếu mày giúp tao…về sau khi tao lên nắm quyền Cao thị, tao nhất định sẽ nhớ rõ ân tình ngày hôm nay.”
Dương Hiển rối rắm quay đi, nội tâm không ngừng đấu tranh giữa lợi ích và phẩm chất làm người. Gã nhấp một ngụm rượu cho thấm giọng, chần chừ hồi lâu vẫn đáp ứng gật đầu.
Quả nhiên lòng tham luôn đánh đổ sự nhân từ tốt đẹp.
Cái gì không mua được bắng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền. Lời hứa hẹn của Cao Gia Kỳ chính là một miếng mồi béo bở. Nếu cậu ta thành công trở thành người thừa kế của Horse thì tương lai Dương thị có thể bám vào Cao thị để đi lên. Chỉ cần dọn sạch trở ngại là ổn.
“Nếu muốn bệnh gan của Cao Gia Minh tái phát rồi từ từ chuyển sang ung thư chỉ bằng việc tăng liều lượng paracetamol ở trong thuốc thôi là chưa đủ.” Gã tỉ mỉ bày kế. Đã ác thì phải ác đến tận cùng.
“Trong hạt táo có chứa amygdalin, khiến giải phóng ra chất độc xyanua sau khi tiếp xúc với dạ dày, mỗi ngày mày chỉ cần làm một ly nước ép táo, xay luôn nguyên hạt đưa cho anh mày uống. Cộng với lượng Paracetamol cao mà gan phải lọc. Sớm muộn gì cũng thăng thiên thôi.”
“Mày thâm thật đấy.” Cao Gia Kỳ có chút nhói lòng. Nhưng cũng chỉ là một chút thoáng qua. Lòng đố kỵ hơn thua đã diệt sạch phần tình thân ít ỏi ở trong tim cậu rồi.
“Chẳng phải đều từ mày mà ra sao? Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Không làm thì thôi, đã làm thì làm cho dứt khoát.”
…—————-…
Buổi trưa, sau khi giải quyết xong tập hồ sơ và đống văn kiện trên bàn, Khâu Vân Tịnh uể oải duỗi tay, đang định ra ngoài đi ăn thì cửa phòng truyền đến tiếng gõ nhẹ báo cáo.
“Khâu tổng, có Diệp tổng đến tìm.”
Đôi mày lá liễu thoáng cái nhíu chặt, cô khoanh tay trước ngực, khinh bỉ bật cười.
“Vào đi.”
Chỉ vài giây sau, gương mặt mà đời này Khâu Vân Tịnh không muốn nhìn thấy nhất, rốt cuộc cũng lộ ra đi ở phía sau nữ trợ lý.
“Đơn ly hôn nộp rồi, anh còn đến đây làm gì?”
“Anh có vài chuyện muốn thương lượng với em. Bữa trưa anh đặt sẵn bàn ở nhà hàng đối diện, mình vừa ăn vừa nói được không?” Diệp Chí Viễn khôn khéo mở lời, vẫn bày ra bộ dạng lịch thiệp chu đáo đầy giả tạo.
“Nói thẳng luôn đi. Đừng vòng vo thêm mất thời gian. Phải nhìn cái bản mặt của anh, tôi sợ mình buồn nôn mắc ói.” Cô lạnh nhạt phũ phàng.
“Được. Vậy thì nói ở đây.” Gã nén giận ngồi xuống phía đối diện, khó khăn mở miệng thỉnh cầu.
“Chuyện ly hôn quả thực anh có lỗi. Mình cũng kết thúc trong êm đẹp rồi. Anh mong nó không làm ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác giữa hai nhà Diệp – Khâu.”
“Ồ!” Khâu Vân Tịnh chế giễu nhếch môi. Tựa tiếu phi tiếu nhìn người trước mặt.
“Anh đến đây chỉ để nói mấy lời vô nghĩa này sao?”
Diệp Chí Viễn cứng ngắc, gã cười trừ một tiếng, xem như không có gì mà tiếp tục luyên thuyên:
“Hiện tại dự án Rainbows đã bước vào giai đoạn 2, King cần lượng sắt thép và vật liệu xây dựng lớn, anh mong có thể kí hợp đồng với Hawks lâu dài. Bảng giá đợt trước phía em đưa ra anh hoàn toàn đồng ý.”
“Ha…!Hahahaha…” Cô che miệng cười ngặt nghẽo, tưởng chừng như đang xem diễn một vở kịch khôi hài.
“Diệp Chí Viễn…có ai nói với anh là da mặt anh anh rất dày chưa?” Khâu Vân Tịnh nhạo báng.
“Anh lén lút vụng trộm, còn ở trước mặt đám nhân viên buông lời chì chiết nhục mạ tôi để bảo vệ ả nhân tình. Anh thấy chúng ta kết thúc như vậy mà là êm đẹp sao?”
“Anh…” Diệp Chí Viễn muốn tìm lời bao biện, nhưng lời đến bên môi đã bị đối phương mạnh mẽ cắt ngang.
“Dừng…” Cô đưa tay làm dấu ngưng. ” Tôi còn chưa nói hết. Lúc trước anh đến Hawks bàn chuyện hợp tác, còn chê õng chê eo giá thép phi gân mà phía tôi đưa ra. Bây giờ King hết đường xoay sở anh mới hạ mình tìm đến. Diệp Chí Viễn, anh nghĩ tôi là gì? Là thánh mẫu hay là Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.”
Càng nói, ngữ điệu của Khâu Vân Tịnh càng thêm phần tăng cao, đôi mắt hạnh sắc bén ẩn chứa nỗi thống hận, oán trách liếc nhìn người đối diện.
” Mối hôn sự giữa hai ta là do trưởng bối sắp đặt, thế nhưng…anh biết không…tôi đã từng đem lòng yêu anh đấy. Đáng tiếc thay, hiện tại chỉ còn lại chán ghét và kinh tởm.”
“Vân Tịnh…anh…xin lỗi…” Lồng ngực Diệp Chí Viễn đau nhói hệt như bị tản đá to đè nặng đến mức hít thở khó thông.
“Cút đi! Đừng đến tìm tôi nữa, cũng đừng bao giờ để tôi thấy mặt anh. Chúng ta hết rồi. Hai nhà Diệp – Khâu từ nay trở đi đất trời khác biệt.” Cô quyết đoán đoạn tuyệt, dứt khoác xoay ghế chỉ để lại cho gã một bóng lưng lạnh lùng.
Diệp Chí Viễn nhìn cô gái trước mặt thật lâu, đến cuối cùng cũng hết hi vọng mà thất thần rời khỏi.
Cánh cửa phòng khép lại…giọt nước mắt ấm nong vẫn là không kiềm được mà bất giác lăn dài. Khâu Vân Tịnh chua xót khép mi, đoạn tình này về sau vĩnh viễn vùi vào trong dĩ vãng.