Rate this post

Trong bóng đêm tù mù tĩnh mịch, cửa phòng ngủ của Diệp Khiêm bị người bên ngoài khẽ khàng vặn mở. Hứa Ngụy hệt như một tên trộm, lén lút thả nhẹ bước chân, âm thầm ngồi xuống cạnh mép giường chăm chú nhìn cậu trai đang khép mi say giấc. Dưới những vệt sáng ngả vàng yếu ớt hắt vào từ ngọn đèn pha lê để bàn kiểu Âu cổ điển, khuôn mặt tinh xảo góc cạnh rõ ràng của Diệp Khiêm càng thêm phần quyến rũ câu hồn.

Dường như có thứ gì đó đã quấy nhiễu giấc mộng dài mê man của cậu, chỉ thấy hàng lông mày đen nhánh gắt gao nhíu chặt, đôi môi mỏng tái nhợt liên tục phát ra những thanh âm nức nở cầu xin.

“Đừng…! Làm ơn…đừng mà!”

“Cứu…ba ơi! Cứu con…Làm ơn cứu con!”

Trái tim Hứa Ngụy quặn thắt, đau đến mức tưởng chừng như bị ai đó dùng búa nện vào. Gã cẩn thận vươn tay, dịu dàng lau đi dòng lệ nóng đang lăn dài trên gò má xanh xao của người đối diện.

“Đừng chạm vào tôi!”

Diệp Khiêm thảng thốt ngồi bật dậy, gần như hoảng loạn mà co rụt người lùi về sau dùng hai tay ôm đầu run lên bần bật.

“Cút!…Cút đi!” Cậu thống khổ kêu gào. Giọng nói vỡ vụn khàn đặc đầy bi ai như tiếng gầm gừ của một con thú nhỏ mình đầy thương tích.

“Khiêm! Là tôi…tôi là Hứa Ngụy.”

Cơ thể trong trạng thái căng thẳng đề phòng thoáng khựng lại cứng đờ như khúc gỗ vô tri vô giác, Diệp Khiêm giương đôi mắt đỏ hoe hằn đầy tơ máu nhìn người đàn ông đang ngồi ngay trước mặt. Nhịp thở gấp rút dồn dập dần trở nên bình ổn đều đều.

“Chú vào phòng tôi làm gì?” Cậu lạnh lùng cất tiếng. Hoàn toàn mang theo sự bài xích và khó chịu mà chất vấn Hứa Ngụy.

“Tôi chỉ vào nhìn em một chút.”

“Ha…!”Diệp Khiêm nhếch môi cười chế giễu.

“Chú thật thâm tình.”

 Nói rồi cậu không thèm để ý đến sắc mặt sa sầm u ám của người nào đó mà chỉ tay về phía cánh cửa. Đay nghiến buông câu.

“Nhìn đủ rồi thì cút.”

Câu nói kia chẳng khác gì xát muối vào tim Hứa Ngụy. Gã chết lặng ngồi yên ở đó, mãi một lúc lâu sau mới đứng dậy rời đi.

Cửa phòng ngủ khép lại, Diệp Khiêm như chìm vào trong một mảng màu u tối thuộc về thế giới của riêng mình. Cậu vươn tay mở hộc tủ cạnh giường, lấy từ trong đó ra một hộp thuốc an thần quen thuộc đã sử dụng liên tục trong suốt năm năm qua. Dùng vẻ mặt bình thản nhất, vô cảm nhất mà nuốt xuống viên haloperidol như thường lệ.

Mệt mỏi day day hai bên huyệt thái dương đau nhức, Diệp Khiêm thật không biết cậu còn có thể gắng gượng trong bao lâu. Cơn ác mộng này vẫn không chịu buông tha cho cậu. Nó luôn đeo bám một cách dai dẳng để cắn nuốt linh hồn cậu từng ngày.

Hóa ra…sống đôi khi chính là đồng nghĩa với đang chết dần.

Có tiếng gõ cửa, Diệp Khiêm vừa ngẩng đầu đã thấy Hứa Ngụy mang theo chăn gối đi vào. Cậu hằn học quắc mắt.

“Chú còn vào đây làm gì? Tôi nói chú không hiểu sao?”

Hứa Ngụy lầm lì không đáp, trầm mặc đắp chăn nằm xuống sàn nhà.

“Tôi trông em ngủ.”

“Không cần.”

“Vậy thì em trông tôi ngủ.”

Diệp Khiêm tức đến mặt đỏ tía tai. Cậu nghiến răng nghiến lợi, hung ác thò chân xuống giẫm một phát vào bụng Hứa Ngụy. Có ngờ đâu tên đàn ông kia nhanh tay chụp được còn trịnh trọng hôn lên phần mắt cá.

“Biến thái.” Cậu mắng.

Hứa Ngụy nghiêng người, đôi mắt phượng đau đáu nhìn Diệp Khiêm.

“Tôi vẫn luôn ở đây, luôn ở ngay bên cạnh em. Hèn mọn chờ em nhìn đến.”

Trong cái sắc màu ảm đạm heo hắt dưới ánh đèn mờ, Hứa Ngụy đã nói như thế. Diệp Khiêm không biết gã có bao nhiêu phần thật lòng hay tất cả chỉ là hư tình giả ý. Cậu chỉ biết tim cậu chết rồi, thật khó để nó đập nhanh thêm một lần nào nữa.

…—————-…

Lục Huy đang vùi đầu giải quyết đống văn kiện chất cao như núi ở trên bàn thì cửa phòng làm việc truyền đến tiếng gõ nhẹ nhắc nhở.

“Vào đi.” Y nói, mắt vẫn dán chặt vào trang tài liệu đang đọc dang dở giữa chừng.

“Đã là giờ nghỉ trưa rồi đấy, Lục tổng định nhịn đói để giữ dáng sao?” Diệp Khiêm thong thả ngồi xuống ghế sofa, cất giọng trêu đùa. Hứa Ngụy cũng lặng lẽ theo sau.

Lục Huy lúc này mới chịu gác công việc sang một bên đi đến ngồi xuống phía đối diện.

“Còn hơn ba phút nữa mới đúng mười hai giờ.”

 Diệp Khiêm thở dài, khuôn mặt treo lên nét bất mãn biểu thị không còn gì để nói. Cậu tự rót cho mình một tách trà đưa lên môi nhấm nháp. Nhàn nhạt hỏi:

“Bản hồ sơ dự thầu đã làm tới đâu rồi?”

“Phòng kế hoạch vẫn đang họp bàn với các phòng ban khác để đưa ra phương án thi công, đồng thời tính toán giá thầu sao cho hợp lí nhất.”

Nói đoạn, Lục Huy lại có phần suy tư khó xử.

“Vấn đề bây giờ là làm sao để chắc chắn rằng King sẽ hạ giá thấp hơn để đoạt cho bằng được dự án. Tao không muốn cái chiêu bẫy chuột này đến cuối cùng lại biến thành gậy ông đập lưng ông.”

“Yên tâm. Với bản tính hiếu thắng của Diệp Chí Viễn, anh ta nhất định sẽ liều mạng tranh giành. Giá thầu đưa ra đừng sát đáy quá, chừa cho King một chút lợi nhuận vừa đủ để tình nguyện nhảy vào. Sau khi hoàn thành xong hồ sơ thì thả ra tin tức làm mồi nhử. IQ của Diệp Chí Viễn không đủ cao để nhận ra nước cờ này đâu.”

Diệp Khiêm khiêu mi, mang theo vẻ cuồng vọng ngông nghênh mà câu lên nét cười tựa tiếu phi tiếu.

“Hiện nay đa phần các tập đoàn xây dựng đều chỉ nhắm đến miếng bánh lớn là dự án khu đô thị mới mà vô tình bỏ qua một miếng bánh khác. Đồng tiền đúng thật là khiến cho con người ta lóa mắt. “

“Ý mày là…?” Lục Huy lại không bắt kịp mạch suy nghĩ của Diệp Khiêm.

“Tao muốn Lục thị tham gia đấu thầu không chỉ để chèn ép Diệp Chí Viễn. Mà còn muốn tung hỏa mù. Ngay từ khi bắt đầu, thứ tao muốn đoạt lấy chính là Dự án xây dựng tuyến đường sắt cao tốc Bắc – Nam.”

Ngừng một chút để Lục Huy tiêu hóa thông tin, Diệp Khiêm nhàn nhã hớp một ngụm trà, sau đó lại chậm rãi nói tiếp.

“Dự án này là của Chính phủ, sẽ chia ra từng khu vực thi công riêng. Tao muốn Gaurch giành lấy khu A, đảm nhận thi công tuyến đường sắt liền mạch đi qua năm tỉnh thành miền Bắc. Vì là dự án trọng điểm nên khâu giải phóng mặt bằng sẽ được Nhà nước chủ trương thu hồi đất và bồi thường cho người dân. Như vậy sẽ không cần phải lo về vấn đề tranh chấp. Trên hết, một khi dự án này hoàn thành thì đây chính là tuyến đường sắt cao tốc đầu tiên của nước ta. Danh tiếng mà nó mang lại có thể sẽ góp phần nâng tầm giá trị cổ phiếu của Lục thị trên sàn giao dịch. Nhất tiễn song điêu, một công đôi việc.”

Từng lời phân tích cặn kẽ và tầm nhìn sâu xa của Diệp Khiêm khiến cho Lục Huy phải cúi đầu bái phục.

“Khiêm, tao thực sự rất muốn biết IQ của mày là bao nhiêu?”

“Đủ để chơi chết nhà họ Diệp.” Diệp Khiêm nhướn mày.

Dù sao thì kiêu ngạo vốn là đặc quyền của kẻ mạnh.

“Mười hai giờ ba mươi phút rồi. Đi ăn trưa thôi. Thiên tài.” Lục Huy xoa xoa cái bụng xẹp lép, thấp giọng đề nghị.

Diệp Khiêm cũng rất sảng khoái mà gật đầu đáp ứng.

Vậy là nửa tiếng sau, trong một gian phòng VIP tại nhà hàng món Âu sang trọng đắt đỏ bậc nhất thủ đô nước S diễn ra một cảnh tượng lúng túng đến mức không thể nào lúng túng hơn.

Diệp Khiêm ngồi một bên bất lực nhìn hai tên đàn ông trước mặt đang liên tục tranh nhau gắp thức ăn bỏ vào trong cái bát đã vung cao như quả núi nhỏ của cậu.

Lục Huy gắp gan ngỗng, Hứa Ngụy cũng gắp gan ngỗng. Lục Huy gắp một miếng thịt bò Kobe, Hứa Ngụy cũng gắp một miếng thịt bò Kobe. Không ai chịu thua ai. Kết quả khiến cho Diệp Khiêm ăn nhiều tới mức buồn nôn. ngôn tình ngược

Cậu mặc kệ trận chiến ngầm đang diễn ra ngay dưới mí mắt, dứt khoác đứng dậy đi vệ sinh.

Lúc bước đến ngã rẽ, Diệp Khiêm vô tình nghe thấy tiếng cãi nhau của một nam một nữ truyền đến từ bên trong góc khuất hành lang.

“Cao Gia Kỳ, cậu điên rồi” Diệp Yên Nhiên thấp giọng quát, cố gắng giằng ra khỏi sự kiềm kẹp áp chế của người trước mặt.

“Đúng vậy, tôi điên rồi. Tôi yêu chị đến điên rồi.” Bàn tay to lớn gân guốc của Cao Gia Kỳ hung ác bóp chặt cằm người con gái đối diện, đè cô vào tường mà thô bạo hôn hít..

“Chát…!”

Một cái tát mạnh giáng thẳng xuống mặt cậu ta khiến cho bản tính bất lương càng thêm phần vặn vẹo méo mó.

“Chị tỏ ra thanh cao cái gì? Chị ngủ cũng ngủ với tôi rồi còn muốn gả cho anh tôi sao?”

“Cậu câm miệng. Tôi đã đính hôn với Gia Minh, tôi là chị dâu của cậu.” Sắc mặt Diệp Yên Nhiên thoáng cái tái méc.

Hai ngày trước, trong một bữa tiệc đóng máy phim Điện Ảnh, cô bị người âm thầm hạ thuốc, lúc tỉnh dậy thì đã thấy bản thân lõa thể nằm bên cạnh Cao Gia Kỳ. Trên người còn mang theo dấu vết kích tình của một đêm hoan ái. Chỉ vì nhất thời bất cẩn sơ suất mà giờ đây cô phải hối hận cả đời.

“Gia Minh! Gia Minh!” Cao Gia Kỳ nghiến răng ken két.

“Con mẹ nó! Lúc nào cũng là Cao Gia Minh! Từ nhỏ đến lớn mọi hào quang anh ta đều chiếm hết. Đến cả chị cũng chỉ biết mỗi anh ta. Diệp Yên Nhiên! Chị nhìn tôi đi, nhìn tôi một chút đi. Tôi yêu chị nhiều như thế, tại sao chị một lần cũng không chịu nhìn đến.”

 ”Gia Kỳ, tôi xem cậu như em trai của mình. Sự việc đêm hôm đó chỉ là ngoài ý muốn. Tôi mong cậu hãy quên nó đi. ” Diệp Yên Nhiên cố gắng dùng giọng điệu dịu dàng nhất, mềm mỏng nhất mà từ từ khuyên giải.

“Tháng sau tôi và Gia Minh sẽ tổ chức hôn lễ. Giữa tôi và cậu không nên có thêm bất kỳ day dưa nào nữa.”

“Ha…!” Cao Gia Kỳ cười lạnh.

“Thế thì chị không biết rồi, chuyện đêm đó là do tôi cố tình sắp đặt. Tôi muốn có được chị bằng bất cứ giá nào.”

“Cậu…” Diệp Yên Nhiên tức giận vung tay. Thế nhưng chỉ vừa mới giơ lên đã bị Cao Gia Kỳ chuẩn xác chụp lấy.

“Tối nay tôi chờ chị ở phòng 419 khách sạn The Night. Nếu chị không đến, tôi sẽ cho anh trai tôi xem vợ sắp cưới của anh ấy lăng loàn trắc nết như thế nào.”

 Nói rồi, cậu ta liền xoay người bỏ đi, trước khi đi còn không quên để lại một câu.

“Bộ phim mà chị đóng chung với tôi đặc sắc đến như vậy, chắc hẳn sẽ làm anh ấy bất ngờ lắm.”

 Diệp Yên Nhiên nghe mà lùng bùng lổ tai, hai chân thoát lực mềm nhũn, lảo đảo tựa vào tường để không bị ngã. Cô thất thần đứng đó một lúc lâu. Đợi đến khi lấy lại bình tĩnh mới chầm chậm cất bước.

Lúc này Diệp Khiêm mới thong thả đi ra khỏi ngã rẽ, đôi mắt hoa đào lóe lên tia ác liệt.

“Thật thú vị.” Cậu nhoẻn miệng cười, một nụ cười thâm sâu bí hiểm.

“Nghe trộm chuyện của người khác không tốt đâu.”

Một giọng nói trầm ấm bất ngờ vang lên từ phía sau. Diệp Khiêm đanh mặt, lạnh lùng nhìn nam nhân âu phục phẳng phiu đang cong môi hững hờ nghênh đón tầm mắt cậu lia tới.

Cố Duệ Dương đẩy nhẹ gọng kính viền vàng treo trên sóng mũi, tiến lên thêm một bước gần sát với Diệp Khiêm.

“Lâu quá không gặp, quên tôi rồi à?”

“Không phải quên, mà là không đáng để phải nhớ.” Cậu thản nhiên đáp.

Dứt lời liền xoay người ngoảnh mặt rời đi.

“Chậc…!” Cố Duệ Dương tặc lưỡi.

“Thật là…một chú mèo con kiêu ngạo.”

…—————-…

Vừa trở vào phòng ăn, Diệp Khiêm đã dùng giọng điệu nghiêm túc nói thẳng với Hứa Ngụy.

” Tôi cần chú giúp tôi một việc.”