Rate this post

Ông ấy chưa bao giờ nghĩ rằng lại có người như vậy luôn ẩn nấp ở gần mình nhất.

May mà ông ta chỉ tham tiền, nếu là bị người ra mua chuộc, hoặc là có ý đồ gì khác với ông ấy, ông ấy tin cái mạng của mình đã không còn.

“Vũ Băng à, nghe nói cháu khỏi bệnh rồi phải không?” Thiện Bản Thanh ngồi xổm xuống năm vai Thiện Vũ Băng nói.

Thiện Vũ Băng gật đầu: “Dạ, những ngày gần đây cháu không có gì bất thường. Anh Tô nói, sau này cũng sẽ không có gì nữa. Còn nữa, ông nội, anh Tô còn dạy cháu một bộ quyền pháp, ông có muốn cháu biểu diễn cho ông xem không?”

Thiện Bản Thanh cười “Ha ha” nói: “Được, ông muốn xem cháu biết khua tay múa chân kiểu gì. Vừa hay hôm nay có chú Lý Vệ Đông ở đây, để chú ấy chỉ điểm kỹ càng cho cháu.”

Thấy Thiện Vũ Băng vui vẻ, Lý Vệ Đông cũng rất vui.

Trước đây bất kỳ lúc nào, Thiện Vũ Băng đều nhợt nhạt thiếu sức sống, đừng nói là vui vẻ đầy sức sống, chỉ cần đi nhanh một chút cũng thở hổn hển liên tục.

“Ha ha, Vũ Băng còn học quyền à, quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử, cho chú xem nào, có khí thế không.” Lý Vệ Đông cũng hứng thú đi tới đứng cạnh Thiện Bản Thanh nói.

Thiện Vũ Băng tuy còn nhỏ tuổi nhưng có thể nghe ra trong lời nói của ông nội và Lý Vệ Đông chứa đựng chút khinh thường.

Dù sao trước đây cô bé còn bệnh tật, bây giờ có thể chơi được cái gì chứ, chắc chắn chỉ có thể gọi là “khoa tay múa chân”.

Mặc dù Thiện Vũ Băng là con gái, nhưng vẫn có chút háo thắng, phồng má muốn chứng minh mình không phải khoa tay múa chân gì cả.

“Hừ, mọi người mới là khoa tay múa chân đó. Xem kỹ đấy. Thiện Vũ Băng nói một cách hung dữ.

Sau đó đứng trung bình tấn, nhắm mắt lại, làm theo những gì Tô Vũ dạy trong mấy ngày qua.

Chính xác là tìm kiếm khí âm hàn trong đan điền của mình khiến cô ấy luôn khó chịu.

Đứng bên cạnh, Thiện Bản Thanh và Lý Vệ Đông mỉm cười, Lý Vệ Đông nói: “Cụ Thiện, ông xem cô nhóc cũng ra hình ra dạng đấy, không đơn giản đâu.”

Thiện Bản Thanh cũng cười gật đầu, chờ đợi màn khoa tay múa chân của Thiện Vũ Băng.

Nhưng điều khiến hai người bất ngờ là, Thiện Vũ Băng không hề có thêm động tác nào, thậm chí cô bé còn không khởi động.

Khi đôi mắt cô bé mở to, nắm tay nhỏ bé từ thắt lưng cô bé rút ra. Với tốc độ cực nhanh, một cú đấm mạnh lao thẳng về phía bức tường màu trắng cách đó 10 mét.

Ngay lập tức, một luồng khí lạnh xuyên qua không khí lao tới bức tường. Nhưng khác với dự tính của Thiện Vũ Băng…

Bức tường không hề phản ứng gì cả. Ban đầu cô ấy nghĩ ít nhất phải làm bong tróc một lớp vôi trắng trên tường chứ.

Cô ấy muốn cho ông nội và Lý Vệ Đông thấy, loại công phu có thể làm bong tróc vôi trắng từ xa như thế này chắc chắn không phải khoa tay múa chân.

Ai ngờ, thực tế hoàn toàn khác với dự đoán của cô ấy.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Thiện Vũ Băng nhìn nắm tay bé nhỏ của mình, dùng tay trái sờ lên trán nhăn mày, mím môi suy nghĩ: Chuyện gì thế này, hồi trên biển rõ ràng rất oai phong mà.

Thực ra, lần này Thiện Vũ Băng rõ ràng cảm nhận được sức mạnh của cú đấm vừa rồi tuyệt đối không nhỏ hơn cú đấm lúc Tô Vũ mới dạy Trích Tinh Lục

Thức cho cô ấy.

Chỉ là hoàn toàn không có phản ứng gì, cô ấy cũng không biết tại sao, thay vào đó lại cảm thấy hơi xấu hổ.

“Cái này… là hết rồi sao?” Thiện Bản Thanh vẫn đang chờ động tác tiếp theo của Thiện Vũ Băng, ai ngờ cô ấy đã thu chiêu.

“Còn muốn thế nào nữa chứ, chỉ có vậy thôi.” Thiện Vũ Băng phồng má nói. “Ha ha, tốt… tốt…” Thiện Bản Thanh liên tục võ tay.

Đừng nói là Thiện Vũ Băng có thể đấm ra quyền thế nào, chỉ cần bây giờ cô ấy có thể nô đùa dễ thương như vậy, ông ấy đã vô cùng hài lòng rồi.

Thiện Vũ Băng cảm thấy rất xấu hổ, quay người chạy ra ngoài. Thiện Bản Thanh vội gọi với theo: “Này, cháu đi đâu vậy?”

“Cháu đi tìm Mao Đầu chơi.” Thiện Vũ Băng nói xong đã phóng như điện ra ngoài.

Trước đó khi tới đây, Thiện Vũ Băng đã thấy Mao Đầu nằm ngủ trên nhánh cây đa ở bên trái cửa vào.

Đối với chú chó có linh tính này, Thiện Vũ Băng quả thực là yêu thích không buông tay ra được, nhưng Mao Đầu lại kiêu ngạo như một con kỳ lân.

Và càng như vậy, Thiện Vũ Băng lại càng thích nó. Nhìn theo bóng lưng của Thiện Vũ Băng, Thiện Bản Thanh lắc đầu cười nói: “Trước kia ốm yếu luôn khiến người ta lo lắng, bây giờ khỏe mạnh rồi cũng chẳng để người ta yên tâm!”

“Cụ Thiện, cô Vũ Băng vui vẻ dễ thương, thật là một chuyện vui.” Lý Vệ Đông nói rồi cùng Thiện Bản Thanh đi theo Thiện Vũ Băng ra ngoài.

Dù sao, Thiện Bản Thanh cũng không biết Mao Đầu là ai.

Hơn nữa, đây không phải nhà cũ của nhà họ Thiện, ông ấy không muốn cháu gái gặp chuyện bất trắc nào.

Khi hai người mới đi ra ngoài vài bước, bỗng nghe phía sau có một tiếng ‘râm” lớn.

Lý Vệ Đông theo bản năng chắn trước người Thiện Bản Thanh, ông ấy tưởng là phần tử khủng bố chứ.

Khi hai người quay lại nhìn kỹ, mới thấy một bức tường không biết vì sao lại đổ xuống.