Các người hãy đặt mình vào hoàn cảnh đó xem, Lý Nguyệt Hoa chắc chắn cảm thấy Lâm Thiến đã phá hoại gia đình mình. Nên khi thấy Tô Nhạc Luân vừa cãi nhau với mình rồi lại đi tìm người phụ nữ khác.
Ghen tức, trong lòng phụ nữ chắc chắn sẽ ghen tức, rồi sau đó trút giận lên Lâm Thiến, trong cơn kích động mạnh như vậy, con người có thể làm bất cứ điều gì. Nên bà ta đạp ga đâm thẳng vào Lâm Thiến.
Tô Nhạc Luân đẩy Lâm Thiến ra trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, đó là quá trình vụ án mà tôi phục dựng lại.”
Từ Thiên Thành tự tin vỗ ngực, cho rằng phân tích của mình chắc chắn không sai.
Thực tế, quả thực không sai tí nào, ông ta đóng từng vai liên tục, khiến phân tích của ông ta rất hợp lý, kể cả hoạt động tâm lý của tội phạm đều rõ ràng từng bước.
Lúc này Tô Vũ cũng tin lời Từ Thiên Thành, bởi vì trước đây không biết quan hệ giữa Lý Nguyệt Hoa và Quách Tự Cường.
Giờ biết rồi, hôm đó cảnh sát đến nhà Lý Nguyệt Hoa tìm hiểu tình hình, Quách Tự Cường rất có thể cố ý bao che cho Lý Nguyệt Hoa, nên mới nói dối với cảnh sát.
Nhưng dù phân tích rõ ràng, thì đó cũng chỉ là lý thuyết, vẫn chưa có bằng chứng thực tế.
“Có cách nào tìm được bằng chứng không?” Tô Vũ nhìn hai người hỏi.
Từ Thiên Thành đập bàn nói: “Còn cần bằng chứng gì nữa, trực tiếp bắt người, đặt lên ghế hùm tra khảo một trận, tôi không tin bà ta có xương cứng như các tiền bối cách mạng.”
Giây phút trước còn là vẻ thám tử bí hiểm, phân tích rành rọt.
Giây sau Từ Thiên Thành lại trở về nguyên hình, khí phách lưu manh lại lộ ra, giống Thẩm Ngạo, có lẽ đây chính là cách làm việc thường ngày của họ.
Chỉ là đối với Tô Vũ, nếu không đến tình cảnh bất đắc dĩ, vẫn không nên dùng biện pháp cường quyền như vậy. Bởi anh tin rằng, cha mình Tô Nhạc Luân cũng không muốn dùng biện pháp này.
Nếu không, ông ta đâu mong muốn ly hôn với Lý Nguyệt Hoa một cách hòa bình nữa!
Bây giờ những gì Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo có thể làm đã làm xong rồi, cách xử lý tiếp theo là do ý nguyện cá nhân của Tô Vũ, họ cũng không nên xen vào nhiều.
Thậm chí chính họ càng không biết gì càng tốt.
“Ông có mang thuốc lá không? Ra ngoài hút với tôi một điếu.” Từ Thiên Thành đứng dậy, tìm cớ để kéo Thẩm Ngạo ra ngoài.
“Tôi nói chứ ông suy tới mức này hả? Đến thuốc lá còn không mua nổi.” Thẩm Ngạo đưa Từ Thiên Thành một điếu thuốc rồi trêu chọc.
“Hừ, tôi tìm cớ đẩy ông ra ngoài thôi, để họ bàn chuyện, chúng ta càng không nghe càng tốt, dù sao cũng là chuyện riêng mà.” Từ Thiên Thành châm thuốc nói.
“Nói thật, không ngờ ông xem Cảnh Sát Trưởng Mèo Đen cũng không phí công. Phân tích cũng khá đâu ra đấy.” Thẩm Ngạo sau khi nghe Từ Thiên Thành phân tích, có cảm giác nhìn ông ta với cặp mắt khác xưa.
Từ Thiên Thành đắc ý nói: “Thế nào, sợ rồi sao? Tôi nói cho ông biết trước đây ông không phải đối thủ của tôi, nếu không phải anh Tô xuất hiện thì tôi đã chơi chết ông rồi.”
“Ê, đừng tưởng khen ông vài câu là ông có thể lên mây được nhé.” Thẩm Ngạo không phục.
“Thôi thôi, không cãi nhau với ông nữa. Chúng ta vẫn nên nói chuyện chính đi, ông xem này, cái đầu tôi dùng được chứ? Tuyệt đối thông minh, nên gien di truyền tốt thế này, ông có đốt đèn lồng tìm khắp nơi cũng không tìm ra đâu. Ông xem chuyện của hai đứa trẻ…”
Từ Thiên Thành không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để nhắc đến chuyện hôn sự của Từ Nguyên và Thẩm Hân Duyệt.
Thực ra, không phải vì Từ Thiên Thành thực sự đã chọn Thẩm Hân Duyệt.
Mà là ông ta nhìn ra, Từ Nguyên hình như đã thực sự bị mê hoặc.
Gần đây, Từ Nguyên rất ngoan ngoãn như một cô gái lớn, quản lý Thiên Thành Bang cũng ngăn nắp. Từ Thiên Thành biết, tất cả những điều này hẳn là muốn xây dựng hình tượng tốt trước mặt Thẩm Hân Duyệt.
Thẩm Ngạo thở dài nói: “Chuyện này cũng không phải tôi nói là xong đâu, xem duyên phận thôi, duyên đến tự nhiên sẽ đến, đừng nóng vội.”
…
Trong nhà, Tô Vũ nhìn Mã Hiểu Lộ, hít sâu một hơi nói: “Không ngờ, trước mặt anh còn giấu sâu thế? Nói mau, còn chuyện gì giấu anh nữa?”
“Ôi dào, nói cho anh những chuyện này thì có ích gì chứ. Hơn nữa em cũng vô tình phát hiện thôi mà.” Mã Hiểu Lộ cúi đầu như đứa trẻ phạm lỗi, dù sao cũng là cô giấu giếm trước.
Nào ngờ, Tô Vũ lại ôm chầm lấy cô, siết chặt nói: “Cảm ơn, cảm ơn em đã gánh vác thay anh nhiều như vậy, trước kia cũng bao dung cho anh nhiều như vậy, đôi khi thực sự anh cảm thấy gặp em chính là phúc của anh.”
“Sao lại là đôi khi, phải luôn luôn nghĩ vậy chứ. Đúng rồi, tiếp theo anh định làm sao?” Mã Hiểu Lộ ngẩng đầu, nép vào lòng Tô Vũ hỏi.
“Em muốn anh làm sao? Lần này anh muốn nghe ý kiến của em.” Tô Vũ cười nói với Mã Hiểu Lộ.