Cầm danh thiếp người khác trên tay mà nói không quen chính là không thèm nể mặt Tô Thiếu Uy rồi.
Không quen có hai loại: một là thực sự không quen, hai là không muốn quen. Rõ ràng trong mắt Thẩm Hân Duyệt, Tô Thiếu Uy thuộc loại sau.
Tuy nhiên, Tô Thiếu Uy dường như hoàn toàn không nhận ra điều này, nên Thẩm Hân Duyệt đành nói tiếp: “Tôi có vấn đề về trí nhớ, có người dù thế nào cũng không nhớ nổi, nên chúng ta thực sự không quen.”
Một người như Tô Thiếu Uy, cô ta có thể ngửi thấy anh ta đang nghĩ gì trong đầu.
Đúng là dựa vào việc có chút xíu thế lực hoặc tiền bạc mà tự cho phép mình ngang ngược muốn làm gì thì làm, gọi là công tử nhà giàu sao?
Thẩm Hân Duyệt thường không có cảm tình tốt với loại người như vậy.
Tô Thiếu Uy lập tức cảm thấy xấu hổ không thể tả, thực ra việc bị từ chối cũng không phải lần đầu.
Nhưng mỗi khi nói ra mình là ai, thì chưa bao giờ có cô nào không mềm chân tìm đường chui vào lòng mình cả mà?
Nhưng cô gái này thì khác, dù anh ta đã đưa danh thiếp rồi, tuổi trẻ đầy hứa hẹn như thế, không có lý do gì Thẩm Hân Duyệt lại từ chối cả mới đúng chứ.
“Cô… ” Tô Thiếu Uy bị nghẹn lời bởi câu nói của Thẩm Hân Duyệt.
Đúng lúc đó, một người đàn ông bụng phệ, trông giống như quả bí ngô đi tới.
Vừa thấy người này, Tô Nhạc Luân lập tức đổi nét mặt, tiến lên hai bước, cúi người giơ hai tay ra nắm tay người đàn ông, khúm núm nói: “Hà Cục trưởng vất vả rồi, ngài có thể đến đây khiến tôi cảm giác vinh hạnh gấp bội đó.”
Người này chính là Cục trưởng cục thuế đất ở Tân Hải – Hà Tấn. Cái bụng phình to của ông ta là do không ít chủ đầu tư xây dựng nuôi lớn.
Muốn thành công trong lĩnh vực bất động sản ở Tân Hải, khó tránh khỏi việc phải giao thiệp với ông ta. Đương nhiên ông ta cũng trở thành thần tài của Tô Nhạc Luân, mặc dù biết ông ta tham nhũng nhưng cũng chẳng làm gì được, ai bảo người ta đang nắm quyền cao chức trọng chứ?
Vốn dĩ lễ khai trương công ty nhỏ như thế này, Hà Tấn không thể xuất hiện, bởi với cân nặng của ông ta, mỗi bước đi là tốn nhiều năng lượng lắm.
Nhưng dự án đầu tiên của công ty Tô Thiếu Uy lại là dự án được tỉnh gọi điện chỉ đạo, Hà Tấn không phải đồ ngốc, chỉ cần suy nghĩ một chút cũng biết công ty này có người bảo kê phía trên. Vì vậy, ông ta phải bán mặt cho họ.
“Haha, sế Tô quá khách khí rồi, con trai ông đúng là như trường giang sóng sau xô sóng trước, tuổi trẻ đã có thành tích như vậy, tôi thật ghen tị đấy.” Hà Tấn cũng nói lại vài câu xã giao.
Có Hà Tấn xuất hiện, Tô Thiếu Uy dường như tự tin hơn, cười khẩy nhìn Thẩm Hân Duyệt.
Nghĩa là anh ta như đang nói, giờ cô nên biết tôi là ai rồi chứ?
Dù sao công ty của anh ta khai trương và cắt băng, thậm chí cả Cục trưởng cục thuế còn tới dự, vinh dự này có lẽ ở thành phố Tân Hải không phải ai cũng có được.
Nếu Thẩm Hân Duyệt không ngu, cô ta nên nhận ra thân phận khác thường của anh ta, rồi tiến tới ôm ấp yêu thương anh ta.
“Chú Hà, hoang nghênh chú tới!” Tô Thiếu Uy quay sang bắt tay Hà Tấn và cũng nói vài câu xã giao vô hại.
“Thiếu Uy à, lúc nãy thấy cậu nói chuyện ở bên kia, bạn cậu à?” Hà Tấn vừa tới đã nhìn mọi người xung quanh.
Vốn có tính háo sắc, tất nhiên ông ta cũng để ý Thẩm Hân Duyệt, đặc biệt là phần dưới chiếc váy xếp ly đen, Hà Tấn khá muốn tìm hiểu.
Hà Tấn nói xong liền liếc mắt nhìn Thẩm Hân Duyệt cách đó không xa, nụ cười đểu khiến nếp nhăn ở khóe mắt càng rõ.
Về sở thích của ông ta, Tô Thiếu Uy làm sao mà không biết, nên ra hiệu mời Hà Tấn và nói: “À, bạn tôi đấy, có vẻ công ty của họ cũng khai trương ngày hôm nay, tôi giới thiệu với chú nhé.”
Tô Thiếu Uy muốn xem, nếu Thẩm Hân Duyệt không coi trọng mình, liệu có kiêu ngạo đến mức không chịu làm quen với Hà Tấn hay không.
“Ha ha, giới thiệu với cô, đây là Cục trưởng cục thuế Hà Tấn, và đây là… ” Khi Tô Thiếu Uy định giới thiệu thì phát hiện mình còn không biết tên của người kia, nhất thời hơi xấu hổ lúng túng.