“Khanh Như, muội đã khoẻ chưa, vết thương còn đau không?”
“Muội khoẻ rồi, đa tạ tỷ.”
“Muội phải đa tạ Lục tướng quân kìa. Ngài ấy đã chăm sóc muội cả đêm.”
“Xì… ta cứu huynh ấy một mạng, chăm sóc lại ta một chút, là lẽ đương nhiên mà.”
“Muội còn dám nói, không màng sống chết như vậy, lỡ muội xãy ra chuyện gì thì sao.”
“Lúc đó muội không nghĩ được nhiều như thế.”
“Lần sau không được mạo hiểm như thế nữa. Ở đây là chiến trường, điều kiện hoàn toàn rất thiếu thốn, lỡ ta không cứu được muội, ta và cả Lục tướng quận phải làm sao?”
“Tỷ yên tâm… hoàng huynh không lấy mạng tỷ đâu.”
“Nha đầu này, muội còn dám nói như thế.”
“Quận chúa, người….”
“Lam Chi, muội không muốn thấy người đó.”
“Muội học ở đâu cái tính cố chấp, ngang bướng đó vậy hả?”
“Quận chúa, người cứu thần một mạng, ơn này thần nhất định không quên… sau này, nguyện làm trâu làm ngựa trả cho người.”
“Ngươi…”
“Lục tướng quân à, ngài đừng có cứng miệng như vậy được không, ta cũng không phải người ngoài.”
“Cô nghĩ nhiều rồi.”
“Ngài nói ngài không lo lắng cho Khanh Như đi.”
“Ta tất nhiên rất lo.”
Quận Chúa có nhút vui khi nghe như vậy…. Nhưng Lục tướng quân lại nói thêm.
“Vì quận chúa đã giúp ta chịu một mũi tên… ta tất nhiên phải lo… lỡ quận chúa thật sự xãy ra chuyện gì… ta không biết ăn nói thế nào với hoàng tộc…. Vậy nên, mong là sau này quận chúa đừng như thế nữa.”
“Huynh mau cút ra ngoài cho ta, cút!”
Khanh Như tức giận, ném gối về phía Cát Lan và hét lên.
“Vậy… thần cáo lui.”
Lục Cát Lan lảnh đạm, quay ra, thẳng người bước đi, rời khỏi lều của quận chúa.
Bóng dáng lãnh đạm, lạnh lùng ấy… khiến cho quận chúa có chút đau lòng.
“Ta đi nói chuyện với ngài ấy một chút.”
Lời vừa dứt, Lam Chi đã đứng dậy đi theo Lục Cát Lan.
“Lục tướng quân!”
“…” nghe tiếng gọi, Cát Lan dừng bước, nhưng không hề có một cái ngoảnh đầu.
“Ta muốn nói chuyện với ngài một chút.”
“Có chuyện gì, cô cứ nói.”
“Nói ở đây không tiện, phiền tướng quân theo ta một chút.”
Nói rồi Lam Chi nhón bước đi trước, đến một nói ít người.
“Sao ngài phải giả vờ?”
“Ta không hiểu ý của cô.”
“Ngoài mặt thì giả vờ lạnh lùng… bên trong lại rất lo lắng, quan tâm từng chút một đến quận chúa, ngài cứ như thế, sẽ làm cho cô ấy vừa hi vọng, vừa thất vọng không?”
“Ta không có, là do cô và quận chúa nghĩ nhiều rồi.”
“Lục tướng quân, ngài không giấu được ta đâu.”
“Í của cô là sao.”’.
“Ngài đang ngại thân phận của quận chúa.”
“Ta có gì phải ngại? Bổn tướng quân là đại thần của triều đình, phụ thân của ta là mệnh quan, ba đời nhà họ Lục đều lập công lớn, dốc tâm, dốc sức cho hoàng triều, thì tại sao ta phải ngại?”
“Vậy rốt cuộc là vì điều gì? Ta không tin ngài không có chút rung động trước quận chúa.”
“Ta có hay không, liệu có quan trọng không?”
“???”
“Cô và quận chúa thân với nhau, cô nên khuyên quận chúa… tâm tư của cô ấy, không nên đặt ở chổ ta.”
“Khuyên…?”
“Ta khuyên thế nào? Muội ấy vì ngài, đến cả tính mạng cũng không cần nữa… hú hồ gì, bản thân ngài cũng như thế… khi phát hiện Khanh Như bị trúng tên độc, ngài còn định dùng bản thân để lấy độc ra.”
“Rõ ràng mà trong hai người đều có nhau… hà cớ gì, ngài không thể giống như Khanh Như, dũng cảm đối mặt với tình cảm của hai người.”
“Ta không thể.”
“Điều may mắn nhất trên đời, chính là… khi mình thích một người, trùng hợp là người ấy cũng thích mình… vậy mà, ngài lại không trân trọng.”
“Hừ…. Vậy cô nói xem.”
“Cả phụ thân và ông của ta, đều hi sinh trên chiến trận…. Bản thân ta, cũng sẽ vì nước, vì dân…. Cho nên… không thể chu toàn cho ai.”
Lam Chi nghe đến đây, trong lòng không khỏi bâng khuâng, vì là người thời hiện đại , được học và phổ cập hết kiến thức lịch sử. Cô hiểu và biết được… trong mỗi trận chiến, dẫu cho là bại hay thắng, thì sự hi sinh vẫn sẽ diễn ra.
“Đa tạ Lam thái y đã để tâm, nhưng chuyện mà ta làm từ trước đến nay, đều đã suy nghĩ thấu đáo….. ta đi trước.”