Xuyên Không Về Làm Hoàng Hậu Của Trẫm

Rate this post

“An Nhi.. ta bảo ngự thiện phòng hầm cho con canh gà rồi, trưa nay con ở lại đây ăn với ta.”

Lam Chi không dám trả lời, đưa mắt sang Liên Hoa.

Liên Hoa nhanh miệng.

“An Nhi, cô còn không mau đa tạ thái hậu.”

“Ờ.. ờ.. đa tạ thái hậu.”

Lam Chi quỳ sụp xuống, cuối đầu cảm tạ thái hậu.

“An Nhi.. cô bị đánh đến ngốc thất rồi, đến cả lễ nghi, phép tắc trong cung cô cũng không nhớ gì thật sao?”

“Tôi…tôi…”

Lam Chi ấp ún, vì mặc dù cô có được một phần kí ức của An Nhi, nhưng cô lại chẳng hề biết các thứ lễ nghi rườm rà trong cung.

“Thôi, không sao, An Nhi vì ta mới thành ra thế này, thật là đáng thương.”

Thái hậu nhân từ vuốt ve Ái Nhi.

“Thái hậu. Con có một thỉnh cầu, mong người chấp thuận.”

“Ây da, đừng nói là một, con muốn gì, bổn cung cũng sẽ chấp thuận.”

“Dạ.. chuyện là, thái hậu, sau này con có thể đổi tên thành Lam Chi được không?”

Thái hậu ngờ vực nhìn cô.

“Thái hậu, con xem như đã chết đi sống lại, chuyện trước đây con… cũng không còn nhớ gì hết. Thôi thì, xem như An Nhi đã chết đi, con sẽ sống phần đời còn lại với thân phận Lam Chi, ở bên cạnh hầu hạ người.”

“Chuyện này..”

Thấy thái hậu lưỡng lự vì không hiểu lý do.

Lam Chi dựa vào việc mình đã cứu thái hậu, đang được bà yêu chiều, liền vùi đầu vào ngực bà mà nũng nịu.

“Đi mà thái hậu.”

“Được, được..” thái hậu vui vẻ đồng ý.

“Con bé này, sao đột nhiên trở nên lanh lợi, hoạt bác thế này.”

“Đa tạ thái hậu.”

… sau đó, ngự thiện phòng đã mang lên cơm trưa cho thái hậu.

“An Nhi, con qua đây, ta đặc biệt bảo họ hầm gà ác để con ăn cho mau khoẻ đấy.”

“Con là Lam Chi, thái hậu người lại quên rồi.”

Lam Chi vừa nói, vừa vén váy ngồi xuống bàn ăn.”

“An Nhi, không được ngồi chung măm với chủ tử.” Liên Hoa kéo An Nhi dậy.

“Đợi thái hậu ăn xong rồi ăn sau.” Liên Hoa tiếp tục nói.

“Ờ ờ. Ta xin lỗi, ta không quên.” Lam Chi đứng dậy, gãi gãi đầu.

“Không sao, không sao, An… à không, Lam Chi, nào ngồi xuống ăn với ta. Nếu không canh gà sẽ nguội, mất ngon.”

“Chuyện này,… con,.. con không dám.”

“Không sao, là bổn cung yêu cầu. Con không phải sợ.”

“Dạ.”

Lam Chi thấy đồ ăn ngon, từ nãy đến giờ bụng cô đã đánh trống rồi.

“Oa… nhiều món quá.”

Lam Chi đưa đủa gấp một món trên bàn ăn, liền bị thái giám nhắc nhở.

“An Nhi, phải để thái hậu dùng trước.”

“Ta…ta.. ta thử thôi, thừ xem có độc không.”

“Chuyện thử thức ăn, từ khi nào phải đến tay cô vậy? Ta đã thử qua rồi.”

“Không sao, cứ để Lam Chi tự nhiên, các ngươi lui ra ngoài hết đi.”

Nhận lệnh thái hậu. Các thái giám và cung nữ cuối đầu lùi về sau vài bước, rồi quay đầu đi.

“Trong cung thật nhiều lễ nghi phức tạp.”

“Ngươi thật sự khác quá. Trước đây ngươi rất trầm tĩnh, đột nhiên lại hoạt bác thế này, thật là làm bổn cung… không nhịn được cười.”

“Thái hậu, trước đây con thế nào? Con có hay cười không?”

Lam Chi ngậm đủa vào miệng, nhìn thái hậu hỏi.

“Trước đây hả, con cũng như những nha hoàn khác, hầu hạ bên cạnh ta. Bổn cung cũng ít thấy con cười, chỉ khi, chỉ khi có sự xuất hiện của Đông tướng quân, ta mới thấy con bẻn lẻn một chút.”

“Đông tướng quân?”

“Ừm, con quên luôn cả người trong lòng của mình rồi hả?”

“Người trong lòng?”

“Chứ không phải, con thích Đông tướng quân sao?”

“Hề hề, chắc là trước đây An Nhi từng ngưỡng mộ, nhưng bây giờ, bây giờ con là Lam Chi. Con sẽ không gả cho ai hết. Sẽ không thích ai hết. Mãi mãi ở bên cạnh hầu hạ thái hậu.”

“Con bé này, sao hôm nay lại dẻo miệng quá vậy?”

“Thái hậu, người ăn đi.”