Xuyên Không Về Làm Hoàng Hậu Của Trẫm

Rate this post

Lam Chi bước vào bước về phía Khánh Thiên.

“Huynh…”

“Lam Chi, cô nghe ta nói…”

BỐP!!!!

Lam Chi tát vào mặt hoàng thượng, đúng vậy… chính là tát vào mặt Khánh Thiên.

“Lam Chi…. Cô điên rồi hả? Cô dám phạm thượng.”

Liên Hoa rối hết cả lên khi chứng kiến cảnh vừa rồi.

Đám nô tài phía sau đều quỳ sụp xuống.

A Mình cũng cuối đầu vờ như chẳng thấy.

“Huynh lừa ta? Tại sao phải lừa ta”

Khánh Thiên quay đầu nhìn lại đám nô tài. Cất giọng uy nghiêm.

“Chuyện hôm nay, nếu có nữa chữ lọt ra ngoài, cẩn thận cái đầu của các ngươi.”

Nói rồi Khánh Thiên nắm lấy tay của Lam Chi, kéo cô đi.

“Ta không đi!”

“Theo ta.”

Khánh Thiên kéo mạnh hơn.

“Buông ra.”

“Ta…”

“Ngay từ đầu, tất cả các người đều lừa ta.”

“Lam Chi… ta xin lỗi, ta thật sự không lừa cô…”

BỐP!!!

“Nói! Tại sao phải lừa ta?”

“Vì… ta… ta thích muội.”

“T..aa…”

Lam Chi bổng chống không biết nói gì.

Ở nơi này, ngoài thái hậu ra, Khánh Thiên là người bạn đầu tiên của cô ấy, vậy nên… việc bị lừa làm cho cô rất tức giận.

Nhưng… liệu có phải cô cũng thích Khánh Thiên không? Sao nghe đến người ta thích mình, trong lòng cô lại có chút bối rối.

“Ta không lừa muội, ta chỉ sợ rằng…. Nếu muội biết ta là hoàng thượng, thì liệu, muội có tiếp tục ở bên cạnh, làm bạn với ta nữa không?”

Lam Chi nhất thời không thể suy nghĩ được gì, cô quay người chạy về phòng của mình.

“Lam Chi…”

Mặt cho hoàng thượng có gọi, cô vẫn không hề quay đầu nhìn lại.

Đã hai ngày Lam Chi không rời khỏi phòng, dẫu cho công chúa có một ngày 5-6 lần lui đến kêu cửa, xin lỗi, thì cô vẫn quyết định không mở cửa.

“Lam Chi à, ta biết là tỷ giận ta, nhưng tỷ ra gặp ta đi. Được không.”

“Muội về đi, ta không muốn gặp ai hết.”

“Lam Chi à, tỷ định giận đến bao giờ đây.”

… Khanh Như không gọi được Lam Chi, chỉ còn cách tìm đến hoàng huynh trách móc.

“Sao lại hậm hực thế kia?”

“Còn không phải tại huynh sao?”

“Ta? Ta làm gì muội.”

“Là do huynh bắt muội phải nói dối, bây giờ tỷ ấy không thèm nhìn mặt ta nữa rồi.”

“???”

“Huynh còn giả vờ. Tỷ ấy đã nhốt mình trong phòng suốt hai ngày rồi, đến cả thái hậu gọi, tỷ ấy cũng lấy cớ không khỏe để trốn.”

“Hazzz, đều tại ta.”

“Muội không biết đau, huynh mau đi xin lỗi tỷ ấy cho muội.”

“Quận chúa…” A Minh bên cạnh lên tiếng.

“Sao?”

“Hoàng thượng, người là vua… sao lại, có thể đi xin lỗi một thái y được… hú hồ… Lam Chi đó, ngông cuồng vô cùng, trước mặt đám nô tài, thẳng tay đánh hoàng thượng… chuyện này…”

“A Minh!” Hoàng thượng nghiêm giọng.

“Là do huynh gạt tỷ ấy trước, ta không biết, tóm lại huynh phải đi xin lỗi tỷ ấy.”

“Được rồi, được rồi… muội về đi, ta giải quyết xong việc sẽ sang chỗ cô ấy.”

“Được. Vậy muội đi đây.”

Đến tối. hoàng thượng đến chỗ Lam Chi, ngài gõ cửa mấy lần, nhưng bên trong vẫn không hề có động tỉnh gì.

“Lam Chi, là ta…. Ta có chuyện muốn nói với cô, cô mở cửa đi.”

“Nè! Ta là hoàng thượng đó, bây giờ ta đứng đây, hạ mình với cô như thế rồi, cô vẫn giận mãi thế?”

Thấy nói mãi không giải quyết được.

Hoàng thượng lại đến bên cửa sổ, tự mình phá cửa nhảy vào.

“Huynh!!”

“Ta làm sao?”

“Lưu manh!”

“Lưu manh??”

“Ta nói ngài, thân là hoàng thượng, đêm hôm trèo cửa sổ vào phòng nữ nhân, thật không đàng hoàng.”

“Cô dám nói ta không đàng hoàng?”

“Xì.”

“Cô đang làm gì đây?” Khánh Thiên hướng mắt về mớ lộn xộn trên bàn.

“Ta đang tạo thuốc.”

“Thuốc ở hoàng cung hết à?”

“Không! Chỉ là ở đây có rất nhiều thảo dược, nhưng lại không được sử dụng triệt để công dụng của nó, quá lãng phí. Nên ta dùng một số phương pháp hoá học tạo ra thêm vài loại thuốc có hạn sử dụng lâu hơn.”

“Ra là vậy.”

“Chứ huynh nghĩ ta làm gì?”

“Ta cứ nghĩ… cô vì giận ta, nên mới buồn rầu, không muốn nói chuyện với ai.”

“Huynh nghĩ mình có sức ảnh hưởng đến vậy sao? Nghĩ mình quan trọng với ta vậy à?”

“Thế? Ta không quan trọng với cô?”

Khánh Thiên áp sát Lam Chi, giọng trầm ấm cất lên. làm Lam Chi ngượng đỏ mặt.