Xuyên Thành Pháo Hôi Trà Xanh, Tôi
Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM (Đã beta)
———-
Bị Hạ Thương Lục lôi đi một đoạn khá xa cổ tay Nguyễn Miêu đau nhói, ngay cả người luôn tốt tính như cậu cũng không nhịn được hất văng tay Hạ Thương Lục ra lớn tiếng chất vấn: “Tự dưng anh bị sao thế! Em có làm cái gì sai đâu!”
“Còn nói không sai? Không sai mà ôm Giản Phồn Úc!” Hạ Thương Lục quay đầu lại mắng cậu: “Mày không biết hai chữ liêm sỉ viết thế nào à?”
“Ăn nói cho đàng hoàng nha!” Nguyễn Miêu tức giận hét lên: “Em là con trai chứ bộ! Mà dù em có là con gái thì đã sao, anh cũng không nên nói em như vậy! Em với cậu ta không có gì cả, cứ cho là có đi nữa thì chúng em cũng là yêu đương hợp pháp, liên quan gì mà anh lôi hai chữ liêm sỉ ra mắng em?”
Bị cậu quát Hạ Thương Lục lập tức sững sờ tại chỗ, có lẽ đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy Nguyễn Miêu lớn tiếng với mình như vậy, đặc biệt còn tức giận đến thế kia. Trước kia mỗi khi tức giận Nguyễn Miêu đều chơi chiêu đâm sau lưng, mấy tháng gần đây đột nhiên đổi tính trở nên hiền lành vô cùng, kết quả lần này không ngờ lại bọc phát nóng giận sống chết cãi đến cùng.
Cậu ta rất nhanh đã lấy lại tỉnh táo đúng lý hợp tình nói: “Chẳng lẽ mày không biết danh tiếng bản thân tệ đến mức nào rồi hay sao mà còn yêu sớm? Tao không cho phép! Vất vả mới dứt ra được khỏi Nhan Dương giờ mày lại bắt đầu mập mờ với Giản Phồn Úc, bộ mày thích làm bé ba lắm hả?”
Nguyễn Miêu tức đến mức đỉnh đầu muốn bốc khói: “Em làm bé ba khi nào? Hôm nay bạn Giản có lòng cùng em đi kiếm trung tâm phụ đạo, hai đứa chỉ là bạn bè bình thường thôi! Là tình bạn trong sáng!”
“Chính mắt tao nhìn thấy rất rõ ràng, hai đứa mày yêu sớm! Là quan hệ mập mờ!” Hạ Thương Lục cũng không vừa.
“Anh là cái thứ côn đồ cổ hủ ngoan cố chết tiệt!” Nguyễn Miêu nhịn không được cũng nhảy dựng lên: “Em không phải bé ba! Anh mà nói nữa là em không nhịn anh đâu.”
Hạ Thương Lục tức cười: “Mày nói ai côn đồ cổ hủ ngoan cố chết tiệt? Ừ thì không phải bé ba nhưng cũng đừng hòng tao cho mày yêu sớm!”
“Đồ cổ hủ ngoan cố.” Nguyễn Miêu nuốt không trôi cục tức lập tức xông lên cấu véo Hạ Thương Lục.
Nghĩ cũng biết tay chân nhỏ bé của cậu sao có thể đấu lại đối thủ cao khoẻ kinh nghiệm đánh nhau phong phú như Hạ Thương Lục, mới hai chiêu đã bị người ta khống chế, Hạ Thương Lục đắc ý dào dạt nhướng mày: “Sao hả, có phục không?”
“Em không phục!” Nguyễn Miêu nổi nóng hét, bất kể là ai bị người ta chỉ vào mặt mắng làm bé ba còn có thể vững như Thái Sơn được sao, ngày thường cậu đáng yêu vô hại như thỏ con nhưng nếu thỏ con cáu lên rồi cũng sẽ cắn rất đau, đánh không lại thì càng phải đánh, chết cũng không khuất phục.
Tuy cơ thể bị Hạ Thương Lục đè ở trên mặt đất không thể cử động nhưng đầu vẫn có thể lúc lắc được, vì thế cậu hạ quyết tâm cắn răng đập đầu mình vào đầu Hạ Thương Lục, dự tính lưỡng bại câu thương*.
Hạ Thương Lục không ngờ cậu lại dám liều chết, không kịp né tránh nên ăn trọn cú va đập. Ngay sau đó cả hai người đều mắt đầy sao, từng người ôm đầu trốn sang một bên, Hạ Thương Lục tức giận mắng: “Cái thằng điên này!”
“Vừa lắm.” Nguyễn Miêu xoa đầu cảm thấy rất hả giận: “Ai biểu anh không biết tôn trọng người khác.”
Hạ Thương Lục tức điên vì xưa nay chưa một ai dám đập vào cái đầu quý giá của cậu ta, vốn dĩ khi nãy cậu ta còn nhẹ tay bây giờ thì miễn, Hạ Thương Lục lập tức xoay người nhào đến tẩn cho thằng nhóc láo toét kia một trận.
Phần lớn các nam sinh trong tuổi dậy thì khá bồng bột, không giống người lớn sẽ âm thầm đánh giá rồi trả thù, theo logic của bọn họ một lời không hợp cứ nhào vào mà đập nhau, không cần biết ai đúng ai sai cứ đánh trước cho đã cái nư rồi nói.
Xét về phương diện đánh đấm Nguyễn Miêu đương nhiên không phải là đối thủ của Hạ Thương Lục nhưng cậu có thể trốn, dù sao ven đường có rất nhiều cột đèn, vì thế dưới đêm khuya trời đông giá rét, hai cậu thiếu niên đẹp trai nổi giận đùng đùng chạy tới chạy lui quanh mấy cây cột, đôi lúc hai đứa còn thay phiên đạp đít nhau té sấp mặt.
Cào cấu véo cắn giật tóc Nguyễn Miêu chơi không chừa chiêu nào, Hạ Thương Lục tuy chiếm ưu thế nhưng ở trong lòng đã mắng Nguyễn Miêu 800 ngàn lần.
Cái thằng láo toét này ngày thường trông vừa ngoan vừa hiền vừa đáng yêu, ai mà có ngờ khi la lối khóc lóc lên thì khó đối phó như vậy đâu, mẹ nó mặt ông đây trầy hết rồi.
Có người ngẫu nhiên đi xe đạp ngang qua tò mò muốn nhìn thử hai đứa đang làm gì thì bị Hạ Thương Lục lạnh lùng vô tình mắng: “Nhìn gì mà nhìn! Tin tôi móc mắt chú ra không!?”
Đúng là phường lưu manh thích bắt nạt kẻ yếu, hứ!
Người nọ một bên lòng đầy căm phẫn, một bên vọt lẹ thoát khỏi hiện trường, trong lòng suy nghĩ sau khi trở về sẽ đăng lên vòng bạn bè khiển trách loại hành vi không văn minh này.
*
Biệt thự nhà họ Hạ.
Hạ Thương Dã từ trong thư phòng đi xuống lầu lơ đãng liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, 10 giờ rưỡi. Thông thường giờ này Nguyễn Miêu đã về đến nhà, mấy tháng qua cậu chưa bao giờ lêu lỏng ngoài đường, sao hôm nay lại về muộn như vậy.
Hạ Thương Chi ngồi trong phòng khách đọc sách, nghe thấy động tĩnh cô giương mắt lên nhìn sau đó lại chuyển mắt về sách, trông như không muốn chào đón.
Lúc này cửa từ ngoài mở ra, cô người hầu chạy vào nhà với vẻ mặt một lời khó nói hết.
“Làm sao vậy?” Hạ Thương Dã ngồi trên sô pha, nhàn nhạt hỏi cô ta.
Cô người hầu còn chưa kịp lên tiếng hai cậu trai đã từ bên ngoài bước vào, hai người quần áo rách rưới đầu tóc bù xù, suýt nữa nhận không ra là ai.
Hạ Thương Chi buông cuốn sách trên tay xuống, ánh mắt kinh ngạc nhìn bọn họ.
“Đây là làm sao vậy?” Hạ Thương Dã khoanh tay ôm ngực ngồi trên sô pha bình tĩnh nhìn hai người bọn họ, hiển nhiên anh cũng bị bất ngờ: “Bị chặn đường cướp của à?”
Mặt mũi Hạ Thương Lục bị cào cấu bầm dập, Nguyễn Miêu cũng không tốt hơn, nghe Hạ Thương Dã hỏi hai người quay đầu nhìn nhau sau đó ăn ý quay mặt nhìn sang nơi khác, không ai thèm để ý đến ai.
“Nói đi.” Hạ Thương Dã thở dài: “Vác khuôn mặt thế kia về nhà anh có quyền được biết nguyên nhân hay là…… hai đứa muốn để anh tự điều tra?”
Lúc này Hạ Thương Lục âm dương quái khí nói: “Anh đi mà hỏi nó.”
Nguyễn Miêu khàn giọng nói: “Em đánh trước.”
Hạ Thương Dã bị bất ngờ lần hai, anh tưởng đâu Hạ Thương Lục ra tay trước ai ngờ là thỏ con: “Sao lại đánh anh Thương Lục?”
“Ảnh mắng em.” Nguyễn Miêu giống như đứa nhỏ bị uất ức đang mách phụ huynh nói: “Ảnh nói em không biết liêm sỉ, làm bé ba.”
Hạ Thương Chi vẻ mặt lạnh lùng nhìn thẳng về phía anh trai song sinh Hạ Thương Lục.
“Nó là bé ba chứ còn gì nữa!” Hạ Thương Lục tức giận: “Em tận mắt nhìn thấy nó với Giản Phồn Úc đứng ngoài đường ôm nhau! Anh cả cũng biết chuyện của Giản Phồn Úc và Nhan Dương rồi mà. Lần trước thì mập mờ với Nhan Dương, hiện tại lại quay ra mập mờ với Giản Phồn Úc, nó có để mặt mũi nhà chúng ta vào mắt đâu!?”
“Anh nói bậy!” Nguyễn Miêu phản bác: “Đó không phải ôm như anh nghĩ! Chẳng qua lúc ấy cậu ta đang buồn nên em mới an ủi mà thôi! Hai thằng con trai có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”
Hạ Thương Dã sâu xa nói: “Hai đứa con trai có thể xảy ra rất nhiều chuyện.”
Mặt Nguyễn Miêu đỏ ửng: “Ý em không phải như thế, em không có chút gì với Giản Phồn Úc thật mà anh, là do anh hai tự dưng chạy đến chất vất em còn nói rất nhiều câu quá đáng, em mới, em mới tức quá nhào vào đánh trước.”
“Hừ.” Hạ Thương Lục hừ nhẹ một tiếng: “Đánh tao thì hăng lắm, vừa cắn vừa cào nữa cơ, sao lúc ở trường mày không vậy đi, sao không đánh thằng Diệp Linh như vậy á?”
Thật ra Nguyễn Miêu cũng rất hối hận, ngẫm lại thì Hạ Thương Lục chỉ độc mồm độc miệng mà thôi, bị cậu ta mắng cũng không phải ngày một ngày hai, chẳng qua hôm nay cảm xúc dâng trào quá độ nên cậu mới không nhịn được, vốn dĩ hoàn cảnh sống đã khó rồi nay còn đánh em trai nhà người ta, những ngày về sau không biết có phải càng thêm khó sống không nữa.
Nhưng mình bị oan chứ bộ, mình đã làm cái gì đâu, tại sao cứ luôn bị người ta nghĩ xấu vậy?
“Em xin lỗi.” Nguyễn Miêu uể oải xin lỗi: “Em không nên đánh anh Thương Lục.”
Hạ Thương Lục giật mình: “Mày đang giả vờ hối lỗi để anh cả chống lưng cho mày chứ gì? Hồi nãy ở ngoài đường ngoan cố đòi sống đòi chết lắm mà?”
Nguyễn Miêu lười để ý đến cậu ta.
Hạ Thương Dã nhìn hai người, ngón tay theo nhịp gõ nhẹ lên tay vịn sô pha, hơn nửa ngày mới nhẹ giọng nói: “Là anh mà lại ỷ lớn hiếp nhỏ, bản lĩnh quá nhỉ Hạ Thương Lục.”
Hạ Thương Lục: “??? Tự dưng, là nó đánh em trước mà!”
“Em không độc mồm thì em nó đã không đánh em rồi.” Hạ Thương Dã nhẹ nhàng từ tốn nói: “Đồng ý là em nó đánh em trước nhưng nhìn sức lực hai đứa giống ngang nhau sao? Em bị trầy vài vết ngoài da thôi, nhìn mặt Miêu Miêu mà xem bị em đánh sắp bẹo hình bẹo dạng luôn rồi?”
Hạ Thương Lục quay đầu nhìn mặt Nguyễn Miêu, quả thật đã bị đánh cho mặt mày sưng tím, đèn đường quá mờ nên cậu ta thấy không rõ, lúc đánh không có kiểm soát lực Nguyễn Miêu bị đánh cũng không rên một tiếng, cậu ta còn tưởng không đau đâu.
“Đó, đó là……” Hạ Thương Lục nhất thời nghẹn lời, nhận ra là mình xuống tay ác hơn.
“Về phòng bình tĩnh lại đi, tháng này trừ một nửa tiền tiêu vặt.” Hạ Thương Dã là một vị phụ huynh đủ tư cách nên xử lý chuyện anh em đánh nhau rất thuận buồm xuôi gió: “Mau xin lỗi Miêu Miêu đi.”
“Tại sao?” Hạ Thương Lục không phục: “Là do nó……”
“Hạ Thương Lục.” Hạ Thương Dã vẻ mặt lạnh lùng cắt ngang lời cậu ta nói:“Bất kể ai đúng ai sai em đánh người ta thì em đã sai rồi, cho dù là lời nói hay hành vi trước khi hiểu rõ sự việc thì em không được chỉ trích họ. Có hiểu không?”
Hạ Thương Lục cúi đầu, cũng không biết có nghe hiểu hay không, có lẽ lần này Hạ Thương Dã xử trí bất công khiến cậu ta tức giận, tính tình thiếu gia như cậu ta căn bản không thích nghe: “Em không xin lỗi đấy! Là do nó làm xấu danh tiếng nhà mình!”
Nói xong, cậu ta không quan tâm xông lên lầu, ở chỗ ngoặt cầu thang còn như dẫm phải phân chó cố tình bước đùng đùng, hùng hùng hổ hổ đi lên lầu.
Xử xong Hạ Thương Lục, chỉ dư lại mình Nguyễn Miêu, Nguyễn Miêu không sợ viết kiểm điểm nhưng cậu sợ Hạ Thương Dã trừ tiền tiêu vặt, như vậy sẽ không có tiền đóng học phí cho trung tâm, cho nên cậu càng hối hận vì bản thân lúc đó quá nóng nảy bộp chộp.
Ai ngờ Hạ Thương Dã lại không chê trách cậu: “Cũng không phải do em cố ý, về phòng tắm rửa thay quần áo đi.”
“Dạ……” Nguyễn Miêu ngốc nghếch gật đầu, sau đó nhấc chân dẫm nhẹ lên sàn, không nghe thấy tiếng Hạ Thương Dã theo sau lên lầu cậu yên tâm đi về phòng, vừa đi được hai bậc thang không biết nhớ tới cái gì lại chạy bịch bịch về.
“Em xin lỗi anh cả.”
Hạ Thương Dã một tay chống cằm, tựa hồ không hiểu lí do cậu nói như vậy: “Sao thế?”
“Em sai rồi, em đánh anh ba nên em cũng sai rồi.”Nguyễn Miêu là thật lòng hối lỗi: “Anh đừng giận.”
Hạ Thương Dã lại cười, đây là lần đầu anh cười với Nguyễn Miêu sau đó anh giơ tay nhẹ nhàng vỗ đầu cậu: “Biết sai là tốt.”
“Em không có chút quan hệ gì với Giản Phồn Úc hết, thật đó anh, em cũng chưa từng muốn trong nhà bị tiếng xấu.” Nguyễn Miêu lại bổ sung nói: “Và còn, còn nữa em không phải người thứ ba.”
“Anh biết.” Hạ Thương Dã ngăn cậu nói tiếp, dịu dàng nói: “Chuyện của bọn họ anh cũng có biết một chút. Anh tin mà.”
Trong nháy mắt Nguyễn Miêu cảm thấy sống mũi cay cay, mặc kệ những lời này của Hạ Thương Dã có thật lòng hay không nhưng anh là người duy nhất vỗ về nói tin cậu.
Cho dù là giả đi nữa, cũng rất xuôi tai.
*************