Cô liền đáp lại: “Phải, tôi là La Di Ninh.”
Lúc nói chuyện La Di Ninh có nghe tiếng còi của xe cảnh sát và cấp cứu, cô không dám hỏi vì sợ những gì cô nghĩ trong lòng sẽ đúng. Người bên kia sau khi xác nhận thông tin liền thở dài sau đó an ủi: “Thành thật chia buồn cùng cô, ba của cô đã mất vì vụ tai nạn giao thông mới xảy ra. Người mà ông ấy gọi cuối cùng chính là cô.”
La Di Ninh giữ lại chút bình tĩnh cuối cùng, hít một hơi thật sâu mà hỏi: “Vậy… Bây giờ ba tôi đang ở đầu? Tôi muốn lập tức đến đó.”
“Bệnh viện thành phố S, chúng tôi sẽ đưa ông ấy vào nhà xác. Hy vọng cô sớm đến nhìn mặt lần cuối và làm thủ tục cho ông ấy.”
Phía bên kia nói rõ thông tin chi tiết cho La Di Ninh sau đó thì cô cũng cảm ơn họ và tắt máy. Cuộc nói chuyện của cô Trình Sử có nghe được một chút liền rời đi đâu đó.
La Di Ninh ngồi bệt xuống đất gục đầu, vì sao mọi chuyện thành ra thế này. Rốt cuộc những người mất đi đều là vì muốn bảo vệ cô sao? La Di Ninh cảm thấy hụt hẫng, mệt mỏi vô cùng. Có rất nhiều câu hỏi, nhưng La Di Ninh cuối cùng lại không muốn hỏi ai nữa.
Cô gục đầu xuống gối mà khóc không thành lời, Trình Lâm vì cô mà chết, ba cô cũng bị tai nạn giao thông mà mất. Trong một đêm thôi, cô liền mất đi hai người đối xử rất tốt với cô. Rốt cuộc cô đã làm gì sai, đã đắc tội với ai cơ chứ.
Tiếng bước chân lại gần đến chỗ La Di Ninh thì dừng lại. Giọng nói của một người đàn ông vang lên: “La Di Ninh, xin mời cô theo chúng tôi về sở cảnh sát A.”
La Di Ninh ngầng mặt lên, cảm thấy có chút khó hiểu nhìn vị cảnh sát kia hỏi: “Lý do?”
“Có người nghi ngờ cô có liên quan đến cái chết của Trình Lâm, cho nên mời cô về trụ sở hợp tác điều tra. Mong cô thông cảm, chúng tôi chỉ là nhận lệnh làm việc.” Hai người mặc đồ cảnh sát nhìn La Di Ninh nói, giọng điệu cũng không phải là cưỡng ép cô rời đi.
La Di Ninh biết không nên làm khó bọn họ, hơn nữa bệnh viện đông người muốn gì cũng không thể nói ở đây.
Cho nên cô đồng ý rời đi nhưng lại đưa điều kiện, “Hiểu rồi! Tôi sẽ đi cùng các người, nhưng mà tôi có một điều kiện.”
“Mời cô nói!” Hai vị cảnh sát nhìn nhau gật đầu sau đó nhìn La Di Ninh. Cô hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh mà nói:
“Có thể giúp tôi đến bệnh viện thành phố S để hoàn tất thủ tục nhận xác và đưa thi thể ba tôi về được không? Tôi không thể để ông ấy ở nhà xác được.”
“Chuyện này… Tôi không thể quyết định. Mời cô về trụ sở, sau đó hãy tính đến chuyện này.”
Thấy dáng vẻ khó xử đó La Di Ninh cũng bất lực, vì bọn họ cũng chỉ là phận nghe lệnh làm việc. Có lẽ cô sẽ về trụ sở và bị tạm giam, nhưng mà cô vẫn muốn được nhìn mặt ba cô lần cuối.
Bọn họ không còng tay La Di Ninh, không ép buộc hay có những lời khinh bỉ cô là vì cô và ba của mình đã từng giúp sở cảnh sát A rất nhiều lần. Cho nên nếu không nể cô, thì cũng phải nể ba cô một phần.
La Di Ninh đứng lên rời đi cùng cảnh sát. Cô chẳng dám ở lại đây để nhìn mặt Trình Lâm nữa, nếu không sẽ không kìm lòng được mà khóc mất. Bản thân cô cảm thấy hối hận nhất chính là vì tính ngang bướng kiêu ngạo của mình, lúc này cô mới biết quá thông minh cũng là một tai họa.
Khi La Di Ninh đi rồi thì Trình Sử cũng trở lại hoàn tất thủ tục cho đứa cháu trai xấu số. Khi thi thể của Trình Lâm được đẩy ra thì Trình Sử ôm chầm lấy. Gương mặt của Trình Lâm nhìn vào giống như cậu chỉ đang ngủ mà thôi, khóe môi cậu như có ý cười.
Trình Sử đau lòng, tự trách bản thân không thể bảo vệ được đứa cháu duy nhất này. Đúng lúc đó thì Duật Quân cũng đến bệnh viện và an ủi Trình Sử: “Chú, sức khỏe quan trọng. Trình Lâm mất đột ngột như vậy, nếu chú có chuyện gì thì Trình Gia phải làm sao?”
“Là chú không tốt, không quản được nó. Để nó dây dưa với La Di Ninh, cuối cùng…”.
Trình Sử nói đến đây thì im lặng, ông lấy ra con dấu có chữ Lâm đưa cho Duật Quân sau đó nói: “Duật Quân, cháu cũng là cháu của chú. Trình Lâm mất rồi, con dấu này cháu cứ giữ đi. Dù sau chú cũng không biết khi nào sẽ tới lượt mình, cho nên…”
“Chú đừng nói vậy, chú sẽ sống lâu trăm tuổi mà.” Duật Quân không cho Trình Sử nói thêm câu nào nữa.
Lúc này một vệ sĩ của Trình Sử vào nói gì đó với ông rồi rời đi. Trình Sử nhìn Duật Quân nói: “La Di Ninh bị bắt tạm giam ở sở cảnh sát A, xem ra con nhóc đó có liên quan tới cái chết của Trình Lâm.”
“Di Ninh là người tốt, em ấy chắc không thể nào là…” Duật Quân đang lên tiếng biện minh giúp La Di Ninh liền bị chú mình chặn lại: “Tại con nhóc đó Trình Lâm mới chết, chú nhất định không để La Di Ninh sống yên ổn ngày nào đâu.”
Trình Sử nói xong thì rời đi, Duật Quân cũng đi theo sau mà thở dài. Khi La Di Ninh rời khỏi nơi chôn chiếc hộp thì một lúc sau cũng có người đào và lấy chiếc hộp đó đi.
La Di Ninh được đưa về trụ sở cảnh sát, phòng tạm giam của cô cũng là nơi sang trọng. Khi vừa thấy cô thì Sở trưởng sở cảnh sát A liền nói nhỏ: “Chúng tôi sẽ tạm giam ba ngày đề điều tra, nếu không có vấn đề cô sẽ được thả.”
La Di Ninh gật đầu, ngụ ý như biết hàm ý trong câu nói đó. Hiện tại La Di Ninh gần như mất hết tất cả, cho nên tính mạng cô cũng đang nguy hiểm. Ba cô dặn đền khu E nhưng lại không thể đi được, nhưng sở cảnh sát A cũng coi như là nơi an toàn hiện tại đi.
“Cảm ơn ông đã giúp tôi! Nhưng tôi muốn đến bệnh viện thành phố S làm thủ tục đưa ba tôi về an