Sở trưởng cũng đã nghe tin về vụ tai nạn của ba La Di Ninh, cũng biết trong chuyện này có vấn đề. Nhưng vì thân phận nhỏ bé nên không thể xen vào quá nhiều. Chỉ đành nhắc nhở: “Cũng được, nhưng hãy cải trang một chút.
Tôi sẽ cho hai người đi theo bảo vệ cô.”
“Cảm ơn!”
La Di Ninh ngồi xuống bàn uống tách trà nóng, nhưng dù trà có khiến cô ẩm bụng thì lòng cô vẫn chẳng thể nào ấm nổi. Có một người, cô vẫn có thể nhờ vả. Nhưng cô không muốn, cũng không dám. Cô sợ lại hại người khác bị liên lụy.
Sau khi chuẩn bị một chút thì Sở trưởng đem một bộ đồ cho La Di Ninh bảo cô đi thay. Cô thay xong thì cùng hai người cảnh sát lúc nãy lên xe đến thành phố S. Hiện tại là giữa khuya, đi như thế này mới tránh được tai mắt của nhiều người.
Lúc đến bệnh viện thành phố S La Di Ninh đã nhanh chóng hoàn tất mọi thủ tục với sự giúp đỡ của hai người đi chung. Khi thi thể của ba cô được kéo ra thì cô ôm ba mình rơi lệ. Nước mắt cứ thế ướt mi, cơ thể của ba cô cũng không nguyên vẹn sau vụ tai nạn.
La Di Ninh ký tên và cùng hai người kia đem thi thể ba mình về thành phố A. Nhưng khi cô vừa ra đến cổng bệnh viện đã bị một nhóm cảnh sát bao vây.
Bọn họ cầm tờ giấy với lệnh bắt giữ sau đó nói: “La Di Ninh, mời cô về trụ sở hợp tác điều tra. Chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến cái chết của Trình Lâm và một loạt vụ hacker xâm nhập lấy cắp thông tin của trụ sở.”
Nhìn đồ cảnh sát và ký hiệu thì La Di Ninh biết đó là người của sở cảnh sát thành phố S. Vì có lệnh bắt giữ cho nên cảnh sát của thành phố A cũng không làm gì được. La Di Ninh không muốn người khác vì mình mà bị liên lụy nữa.
“Hai người giúp tôi đem thi thể của ông ấy về và an táng giúp tôi được không? Hãy nói với Sở trưởng giúp tôi chuyện này đi, những việc khác đừng giúp tôi nữa.” La Di Ninh lại gần nói nhỏ vì cô không muốn người khác biết cô có quan hệ với sở cảnh sát thành phố A.
Nói xong thì La Di Ninh lại gần chỗ những người của sở cảnh sát thành phố S. Bởi vì cô không làm gì sai, hơn nữa cô cũng không có tội nên vẫn đứng đối diện nhìn thẳng vào đám người đó nói: “Đừng làm khó người khác, tôi đi cùng các người là được.”
Những người kia cũng đồng ý, La Di Ninh để hai người của sở cảnh sát A đem thi thể ba mình rời đi sau đó cùng những người của thành phố S đi về trụ sở. Khi đưa La Di Ninh về sở cảnh sát thành phố S thì bọn họ đẩy cô vào nhà giam rồi rời đi.
Balo của La Di Ninh cũng bị thu giữ, điện thoại của cô cũng bị đem đi điều tra cuộc gọi. Tuy là lệnh bắt giữ nhưng nếu ba ngày không có chứng cứ bọn họ vẫn sẽ thả cô ra mà không làm được gì. Ngày đầu tiên trôi qua, nhưng đến tối La Di Ninh liền bị bắt đem xuống tầng hầm.
Nơi đó có rất nhiều dụng cụ tra tấn, La Di Ninh nhíu mày nhìn những người cảnh sát kia hỏi: “Tôi không phải phạm nhân, các người không có quyền dụng hình.”
“Ha… Có quyền hay không cô được phép lên tiếng sao? Có phải phạm nhân hay không, chẳng phải lát nữa sẽ biết sao?” Tên cảnh sát kia vừa nói vừa ra lệnh cho hai tên khác trói La Di Ninh vào trong cây cột hình chữ thập.
“Tôi không có tội, các người làm vậy là phạm pháp. Tôi sẽ không để yên đâu.” La Di Ninh vùng vẫy nhưng vô ích, tay cô bị cột bởi dây thừng. Cô khó chịu, đây là lạm dụng tư hình.
Mấy tên kia nghe La Di Ninh nói vậy thì cười lớn, “Ở sở cảnh sát S mà cô còn mạnh miệng, xem ra ở thành phố A cô rất kiêu ngạo. Nhưng ở nơi này thì dù có là phó thủ tướng cũng không cứu cô được đâu.”
Bọn chúng kiêu căng đến mức khinh La Di Ninh ra mặt. Rốt cuộc ở sở cảnh sát S là ai nắm quyền mà lại có đám lính như thế này. Xem ra La Di Ninh kỳ này tám phần là khó toàn mạng rồi, cô biết rõ xuống đây chắc chẳn sẽ bị ép nhận tội.
“Tôi muốn mời luật sư!” La Di Ninh nhìn đám người kia lên tiếng, ánh mắt không hề sợ hãi. Cô nhất định phải vượt qua ba ngày tạm giam này, bằng không thì cho dù là ai cũng không cứu được.
Đám người kia đưa tờ giấy trước mặt La Di Ninh, “Ký tên nhận tội, chúng tôi sẽ giúp cô mời luật sư bào chữa.”
La Di Ninh nhìn vào thì toàn những cáo buộc kỳ lạ. Những chuyện cô chưa từng làm, hay những vụ chống đối gì đó cô cũng chưa từng tham gia. Mới bắt cô về liền muốn cô nhận tội, trong này nhất định có chuyện mờ ám.
“Nằm mơ đi! La Di Ninh tôi trong sạch.” La Di Ninh dùng ánh mắt cương quyết nhìn đám người kia.
Đám người kia liền không nói gì, bắt đầu dụng hình La Di Ninh. Đầu tiên là bọn họ dùng roi đánh vào người cô, khi cô ngất thì dùng nước tạt vào. Nếu là nước lạnh nước đá coi như cũng không sao. Đằng này lại là nước muối, trên người La Di Ninh lại có vết thương hở. Nước muối thấm vào vết thương hở khiến La Di Ninh đau đớn, nhưng cô vẫn cố gắng chịu đựng.
Đến sáng hôm sau bọn họ tạm tha cho La Di Ninh sau đó rời đi để lại cô một mình dưới tầng hầm. Cô lúc này mới mở mắt nhìn xung quanh, nơi này một chút ánh sáng cũng không có, muốn thoát lại càng khó hơn. Việc cô quan tâm nhất hiện giờ chính là ba cô đã được chôn cất hay chưa, những chuyện khác đối với cô không quan trọng.
Đám người kia lên khỏi tầng hầm thì đi ăn uống, một trong số những tên đó lấy điện thoại của La Di Ninh đem đi bán lấy tiền chia nhau ra. Khi bọn chúng đi rồi thì Cao Uy mới vào cửa hàng lấy đồ của mình.
Cậu nhìn chiếc điện thoại trên bàn cảm thấy quen quen thì cầm lên xem sau đó hỏi người bán: “Người bán chiếc điện thoại này là ai?”