Rate this post

La Di Ninh không ngần ngại hỏi, “Anh muốn gì?”

Chỉ cần trong khả năng cô sẽ chấp nhận hết, bởi vì cô không có lý do gì để từ chối anh cả. Anh giúp cô quá nhiều, cô cũng nên làm gì đó cho anh.

Triệu Gia Kiệt lại cười đắc ý nói: “Muốn em!”

“Coi như em không nghe gì cả, anh đừng có mà liều lĩnh nữa đấy. Em hỏi Cao Uy mà biết anh giấu em cái gì là anh no đòn với em đấy” La Di Ninh không biết nói gì, chỉ đành chuyển sang chuyện khác.

“Nghe theo bà Triệu hết.” Triệu Gia Kiệt nói xong thì tắt máy và chỉnh chế độ máy bay.

Vi khi chịu phạt, tức là chịu huấn luyện sẽ không được tiếp cận tin tức hay bất kỳ thiết bị di động nào cho đến khi chịu phạt xong. Chịu phạt ở đây chính là huấn luyện bản thân ở mức độ tăng cường nhất, mà như vậy thì bản thân cũng sẽ có khả năng bị thương nếu không vượt qua được.

Sau khi nói chuyện với La Di Ninh xong thì Triệu Gia Kiệt gặp Cao Uy đang đi lấy xe chuẩn bị rời trụ sở. Anh lúc này mới đi ra phía ngoài và lại gần chỗ Cao Uy nói: “Vào đây nói chuyện một chút!”

Cao Uy khó hiểu đi theo, lúc nãy ở lại không biết có chuyện gì mà giờ nhìn Triệu Gia Kiệt có vẻ gì đó là lạ. Vào đến bàn ăn thì Triệu Gia Kiệt lên tiếng: “Anh chịu phạt hai tuần, em chăm sóc cho La Di Ninh giúp anh.”

“Vậy Di Ninh có biết chuyện này không? Anh chịu phạt là vì chuyện của chị ấy sao?” Cao Uy ngồi đối diện Triệu Gia Kiệt thắc mắc, ngoài La Di Ninh ra thì không ai có thể khiến Triệu Gia Kiệt tình nguyện đi chịu tội nữa.”Ừm, Di Ninh không biết. Anh chỉ nói là có việc ở lại thôi, để cô ấy một mình

anh không yên tâm.” Triệu Gia Kiệt thẳng thắn thừa nhận mà không hề né tránh, Cao Uy cũng không bất ngờ lắm.

“Em hiểu rồi! Anh cũng cẩn thận một chút, em nghe nói có nội gián.” Cao Uy nhìn quanh thấy không có ai thì nhìn Triệu Gia Kiệt nói nhỏ.

Anh gật đầu, “Vậy nên nếu Di Ninh không đến đây bọn họ sẽ tìm cách khác. Em đừng để cô ấy đi quá xa khu vực bảo vệ.”

“Anh lần sau có gì thì bàn bạc với em đi, đừng có hành động vậy chứ.” Cao Uy nhìn Triệu Gia Kiệt trách móc, cứ tưởng là làm rầm rộ lắm ai dè lên mặt cho đã rồi đi chịu phạt.

Triệu Gia Kiệt nghe vậy thì cười trừ, “Cũng được! Nếu bị phạt thì lúc đó đừng trách anh đấy”

“Anh nghĩ em sợ bị phạt sao? Nếu lúc nãy anh không cản thì em đấm cho hai lão già kia mấy phát rồi.” Cao Uy nghĩ tới chuyện ở cuộc họp mà cảm thấy tức, mấy lão già đó nghĩ mình có chức vị cao rồi muốn lên giọng với cậu sao. Thật đúng là nực cười mà.

Triệu Gia Kiệt vỗ nhẹ vai Cao Uy an ủi: “Có được chứng cứ thì em tha hồ mà đánh. Nếu bây giờ em tác động vật lý, thì người sai sẽ là em.”

Đúng vậy, muốn buộc tội thì phải có chứng cứ. Muốn cho đám người kia một bài học thì chứng cứ phải thật rõ ràng. Tuy làm ở trụ sở nhưng lòng tham thì không thể nào không có, vậy nên mới có nội gián trà trộn vào.

“Vậy bây giờ anh đi chịu phạt sao?” Cao Uy nhìn Triệu Gia Kiệt hỏi thì anh gật đầu sau đó lại dặn dò: “Có chuyện gì thì lập tức báo anh.”

Cao Uy gật đầu sau đó rời đi, Triệu Gia Kiệt cũng quay vào trong trụ sở chịu phạt. Tất cả đồ dùng của anh đều để vào trong tủ và khóa lại để tránh trường

hợp người có ý đồ lấy cắp.

Đến tối thì Tố Vy đưa La Di Ninh về nhà, đây là nhà riêng mà cô và Triệu Gia Kiệt cùng ở. Thật ra có một số người nói La Di Ninh dễ dãi, gái chưa chồng mà sống chung với người khác thật là hư hỏng. Nhưng La Di Ninh không nói gì cả, vì cô không quan tâm thiên hạ nói gì nghĩ gì.

Hơn nữa đây là nhà Triệu Gia Kiệt mua cho La Di Ninh, chủ sở hữu căn nhà cũng là cô. Anh thỉnh thoảng sẽ ghé sang ở thường hoặc có khi sẽ qua thăm cô. Những lúc khác vì tính chất công việc nên Triệu Gia Kiệt thường ở khu E nhiều hơn.

Còn nhà mà La Di Ninh kêu Phó Thành mua thì ở ngoại ô thành phố J, cách sở cảnh sát rất xa. Ngôi nhà đó chỉ dùng khi có việc gấp, còn bình thường cô vẫn ở nhà của Triệu Gia Kiệt. Bởi vì cô biết anh luôn cho người âm thầm bảo vệ cô.

La Di Ninh xuống xe sau đó nhìn Tố Vy nói: “Rảnh thì qua đây với tao nha, anh Kiệt phải ở trụ sở nên sẽ không về được.”

“Bà Triệu là đang sợ cô đơn sao? Để mai tao qua ở cho bớt cô đơn nè.” Tố Vy cười cười trêu La Di Ninh khiến cô có chút đỏ mặt mà đánh nhẹ vai bạn mình, “Mày vừa phải thôi, khi nào về thì nhắn tin tao biết. Tạo vào nhà trước nha.”

Tố Vy gật đầu sau đó nhắc nhở, “Nhớ khóa cửa cẩn thận, có gì thì gọi tao ngay đấy.”

La Di Ninh gật đầu sau đó mở cửa vào nhà và khóa cửa lại. Cô đi lên phòng tắm rửa và thay đồ ngủ, trước khi ngủ cũng uống thuốc mà Triệu Gia Kiệt đã chuẩn bị sẵn cho cô lúc sáng. Thân nhiệt và sức khỏe cũng cảm thấy khá hơn, đúng là chỉ có mỗi Triệu Gia Kiệt mới khiến cô cảm thấy an toàn.

Sau khi thấy bạn mình đóng cửa lại thì Tố Vy mới lái xe chạy về. Tố Vy rất mến La Di Ninh, lại hiểu rõ những gì mà mấy năm trước La Di Ninh chịu đựng nên cảm thấy thương cô hơn.

Sau khi lái xe về nhà thì Tố Vy gặp ba mình đang ngồi ở phòng khách, vừa thấy con mình ông đã hỏi: “Đi với La Di Ninh mới về sao?”

“Sao ba biết? Con đâu có nói cho ba nghe đâu.” Tố Vy lại ghế sofa ngồi xuống, tay cầm ly nước uống một ngụm rồi lại nói: “Mà ba này, bộ ở trụ sở có việc gì sao mà Gia Kiệt lại ở đó hai tuần vậy ba”

Tố Khương nghe con mình hỏi thì có chút ngạc nhiên, ông cũng chưa nghe qua vấn đề này. Có lẽ là sau buổi họp Triệu Gia Kiệt bị giữ lại để nói chuyện, cho nên mới như lời Tố Vy nói.