Khoảng Thời Gian Còn Lại Của Song Vương
Lý Chiêu Dương nghe tên lính đó nói vậy nhìn qua Hàn Diệt Phong thấy hắn đang bắt đầu nổi điên, nên cô nhìn đám lính cười nói:
“Từ nhỏ đôi mắt của ta đã xấu xí, bên trong nhăn nheo,hốc mắt lồi lõm không biết các vị quan gia thật sự muốn nhìn sao”
Những binh lính đó nghe xong không biết tưởng tượng ra cái gì, nhưng lông tơ đều dựng đứng dù sao họ cũng là nam nhân chỉ muốn nhìn mỹ nhân chứ không phải yêu quái.
Tên quan binh liền nói:
“Được rồi, các ngươi đi đi”
Lý Chiêu Dương nghe vậy quay sang Hàn Diệt Phong, hắn cũng hiểu ý cô liền dìu cô đi để tránh đám quan binh đó phát hiện cô không phải người mù.
Hai người đi vào trong tìm một quán trọ để dừng chân, suốt quãng đường Hàn Diệt Phong luôn đỡ cô đi tránh bị người khác chú ý.Hai người vừa đi vào quán trọ,Hàn Diệt Phong dìu cô đến chỗ trưởng quầy để thuê phòng, bọn họ thuê một phòng vì bây giờ Lý Chiêu Dương đang giả mù nên nếu ở riêng sẽ bị nghi ngờ. Khi họ vào trong phòng Lý Chiêu Dương liền thoải mái đi lại mà không cần phải đi chậm hay e dè nữa,cô vốn che đi đôi mắt nhưng vạn vật xung quanh cô đều có thể cảm nhận rất rõ ràng hơn nữa Lý Chiêu Dương là dựa vào thính giác, vì thính giác của cô cực kỳ tốt.
Lý Chiêu Dương ngồi xuống băng vải vẫn che đôi mắt nhưng tay lại thong thả rót trà như bình thường nói:
“Hoàng Thúc có lẽ Tây Vương đã đợi chúng ta vào thành từ rất lâu rồi đó ạ”
Hàn Diệt Phong chỉ”Ừm” một tiếng không khí trong phòng lại im lặng, Lý Chiêu Dương nghĩ ” Mình nhớ thời gian của này của kiếp trước, người dẫn binh là Hoàng Thúc, Hoàng Thúc không thu hồi Tây Lệnh lại cho quân tấn công liên tục,… Nhưng muốn tiêu diệt Tây Vực thì phải thu hồi Tây Lệnh nếu không sẽ làm trái đạo trời, kiếp trước
Hoàng Thúc này của mình Tây Lệnh không thu hồi suýt chút người bị thiên đạo dùng sét đánh chết cũng may là có cơ duyên nếu không thì toan rồi,…”
Hàn Diệt Phong chỉ ngồi bên cạnh nghe suy nghĩ của cô bình tĩnh uống trà,cô lúc này lên tiếng:
“Hoàng Thúc người có muốn ăn gì không con đu xuống gọi người mang lên”
Hàn Diệt Phong chỉ lắc đầu nói:
“Chúng ta xuống dưới ăn,ta nghĩ bây giờ cũng đã trưa rồi “
Lý Chiêu Dương không nghĩ nhiều liền đồng ý, Hàn Diệt Phong liền dìu cô đi xuống lầu, thì hai người nhìn thấy một nam nhân bận đồ khá nổi bật nhìn rất phong hoa, giống một công tử chơi bời bên cạnh có rất nhiều binh sĩ đứng thành hàng bảo vệ, Lý Chiêu Dương hiện tại không nhìn thấy nhưng Hàn Diệt Phong thì đã biết tên này là ai rồi, Tây Vương của Tây Thành.
Khi hai người vừa bước hết cầu thang đi xuống,tên Tây Vương hai mắt vô tình nhìn thấy cô hai mắt hắn ta sáng rực,tuy Lý Chiêu Dương che đôi mắt nhưng vẫn nhìn được là một mỹ nhân sinh đẹp, mũi cao, gương mặt nhỏ nhỏ,eo mảnh khảnh.
Lập tức một cơn gió phóng như bay đến chỗ hai người họ, Tây Vương nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn và mềm mại mà mân mê, mê mần. Tây Vương mở miệng say mê nói:
“Ôi, nàng là ai, tên gì,nàng sinh ra chính là Vương Phi của bốn Vương,ta đợi nàng rất lâu rồi”
Hắn nắm lấy tay cô định sẽ hôn vào mu bàn tay của cô, thì Hàn Diệt Phong đứng bên cạnh liền đạp hắn ta bay ra xa, gương mặt đen lại tức giận âm giọng lạnh lẽo đến người nghe phải khiếp sợ rùng mình:
“Ai là, Vương Phi,… của ngươi”
Tây Vương đứng dậy tức giận đi tới nói:
“Thường dân khốn kiếp ngươi là ai lại dám thất kính với ta hả!!!”!
Lý Chiêu Dương nghe từ nãy giờ thì cũng tờ mờ đoán được tên trước mặt là ai, Tây Vương vẫn chưa yên phận nói một cách khinh bí nhìn Hàn Diệt Phong:
“Hơn nữa đây là Vương Phi của ta,một tên như ngươi lấy gì chen ngang!!!!!”
Hàn Diệt Phong đã chính thức nổi điên khi hắn định ra tay, thì cô đứng bên cạnh chủ động nắm lấy vạt áo của hắn, Hàn Diệt Phong thấy cô chủ động nắm vạt áo của mình liền hiểu ý cô,hắn cố nén lại cơn giận dữ,cô cảm nhận được áp lực đã với bớt thì cười nhẹ nói:
“Mặc kệ tên này đi, Thúc Thúc thần kinh gặp vấn đề rồi”
Tên Tây Vương bị nói cho ngệch mặt không biết nói gì, đám binh sĩ ở bên cạnh liền tiến lên nói:
“Dám vô lễ với Đại Vương thì chết”
Hàn Diệt Phong thật sự không có lòng kiên nhẫn cho đám này, liền phóng nội lực đánh trọng thương đám binh sĩ của Tây Vương,thần tình Hàn Diệt Phong u ám khiến cho những binh lính còn lại phải kiêng dè.
Tên Tây Vương liền tức giận quát đám binh sĩ :
“Dừng tay hết cho ta,các ngươi muốn doạ sợ Vương phi của ta hay sao!!!! Cút hết cho ta”
Đám binh sĩ liền lui xuống theo mệnh lệnh, Tây Vương không có liêm sỉ quay sang Lý Chiêu Dương nói:
“Vương phi không doạ sợ nàng chứ”
Hàn Diệt Phong kiềm chế ham muốn giết người đi lên chắn trước Lý Chiêu Dương, nhiệt độ trong sảnh của quán trọ giảm xuống con số âm,tên Tây Vương cũng có chút sợ hãi sát khí của Hàn Diệt Phong,…Hàn Diệt Phong bây giờ rất giống một con ác quỷ.