Trình Lâm cười, nụ cười của cậu dịu dàng như ánh mặt trời khiến La Di Ninh có chút ngần người. Cô rất ít khi thấy
Trình Lâm cười, không ngờ lúc cười lại có thể thu hút như vậy.
Trình Lâm thấy La Di Ninh nhìn mình thì nói: “Anh chỉ sợ mất em thôi, nên là đừng có tự kéo nguy hiểm vào người đấy.”
‘Là người ta kiểm chuyện trước mà, rõ ràng tôi chả làm gì hết.” La Di Ninh vừa gấp đồ ăn ăn vừa nói, vẻ mặt có chút không vui vẻ.
Trình Lâm nghe vậy thì cười, tiện tay gấp thêm đồ ăn cho cô sau đó nói: “Em có thể bỏ chạy, sau đó gọi anh đến giúp.”
La Di Ninh quay sang nhìn Trình Lâm rồi ăn hết mấy viên bò viên còn lại rồi cầm cốc nước lên uống một ngụm.
Sau đó lại cầm đũa ăn bánh tráng trộn, ăn một đũa xong cô mới nói: “Anh ngoài có tiền và có tiếng thì chẳng làm được gì hết, nếu là đám côn đồ thì anh xác định chầu trời đi.”
“Vì em mà chết đi cũng được, miễn em có thể bình an.” Trình Lâm giữ tay La Di Ninh lại, ánh mắt kiên định nhìn cô.
La Di Ninh nghe vậy nhíu mày, “Đừng nói linh tinh, tôi không thích nghe vậy đâu.”
La Di Ninh vừa nói xong thì cầm phần bắp xào lên ăn, đang ăn thì nhìn sang Trình Lâm thấy cổ cậu đeo gì đó như một sợi dây chuyền. Cô đưa tay lại gần sau đó lấy từ cổ Trình Lâm ra một sợi dây chuyền có hình chìa khóa. Trình Lâm không ngăn hành động này ngược lại muốn xem La Di Ninh làm gì.
La Di Ninh rút tay lại sau đó nhìn Trình Lâm, “Tôi hình như, cũng có một sợi như anh.”
Trình Lâm nghe vậy không ngạc nhiên, cũng không quá bất ngờ mà chỉ nhắc nhở: “Giữ kỹ vào, đừng để người khác nhìn thấy.”
“Ý anh là sao?” La Di Ninh khó hiểu, nghiêng đầu nhìn Trình Lâm như muốn nghe cậu giải thích.
Trình Lâm thấy vẻ mặt ngu ngơ của La Di Ninh thì kể lại cho La Di Ninh nghe những gì mà cậu biết được từ chú mình. La Di Ninh nghe xong thấy có chút kỳ lạ, cô cũng nói lại những lời mà ba cô đã dặn dò. Cả hai nghe xong thì cảm thấy chuyện này có chút vấn đề.
La Di Ninh liền đặt nghi vấn, “Tôi một chìa, anh một chìa, thế có nghĩa còn hai chìa khóa nữa.”
“Đúng vậy! Chú anh nói hiện vẫn không rõ là ai muốn nghiên cứu lại nhưng chắc chắn kẻ đó có tham vọng.” Trình Lâm vừa nói vừa nhìn xung quanh, cảnh giác với mọi thứ vẫn tốt hơn.
La Di Ninh gật đầu đồng tình với lời của Trình Lâm nói, quả thật dạo gần đây cô hay bị chặn đường khi về nhà rất nhiều lần. Nhưng chỉ là những bọn dưới cô nên cô mới dễ dàng mà đánh gục. Ba cô dạo này cũng hay bận đến mức chẳng có thời gian về nhà, điều này khiến La Di Ninh cảm thấy có chút bất an.
La Di Ninh ăn xong dĩa bắp xào thì nhìn Trình Lâm hỏi: “Vậy anh có tra ra được gì chưa?”
“Vẫn chưa! Nên thời gian này em hãy nhịn một chút, đừng gây họa nữa được không?” Trình Lâm cẩm cốc nước lên uống rồi nói, vẻ mặt có chút lo lắng nhìn La Di Ninh.
La Di Ninh nghĩ cậu có lẽ đã biết được gì rồi mới cứ dặn dò cô mãi. Cô gật đầu đồng ý sau đó chuyển qua chủ đề khác, “Tôi sẽ cố gắng! Việc anh nói Duật Quân muốn lợi dụng tôi, anh điều tra đến đâu rồi?”
Trình Lâm bị La Di Ninh hỏi bất ngờ thì gãi đầu cười trừ, “Thì, từ hôm ở khách sạn đến nay anh vẫn không có manh mối gì. Duật Quân dạo này có liên lạc với em không?”
“Anh ấy hay rủ tôi đi chơi nhưng vì bận bài luận nên tôi không đi được. Cuối tuần sau anh ấy muốn hẹn riêng tôi, bảo là có chuyện gì đó muốn nói.” La Di Ninh thắng thắn nói ra, một phần là muốn cho Trình Lâm thêm chút manh mối, một phần là muốn gợi ý cho Trình Lâm biết về cuộc hẹn của cô và Duật Quân.
Trình Lâm nghe đến việc La Di Ninh được hẹn riêng với Duật Quân trong lòng đã cảm thấy không thoải mái, liền hỏi: “Ở đâu?”
“Nghe nói ở biệt thự riêng của Duật Quân, hôm đó cũng có mời nhiều người nữa thì phải.” La Di Ninh giải thích, chứ cô thấy nét mặt của Trình Lâm lúc khó chịu cũng thật buồn cười quá đi.
Trình Lâm không để tâm mấy vấn đề đó, trong lòng có chút không vui nhưng vẫn nhắc nhở: “Hôm đó em đừng uống nhiều rượu, nếu không khỏe có thể đi tìm anh.”
“Tại sao phải tìm anh mà không phải người khác?” La Di Ninh nhìn Trình Lâm hỏi một câu khiến cậu đơ người không biết phải trả lời thế nào. Thấy Trình Lâm cứ thẫn thờ như vậy thì cô mới vỗ nhẹ vai cười: “Đùa chút thôi, nếu có gì tôi sẽ tìm anh.”
Nghe vậy trong lòng cậu có chút vui, liền đưa tay lên nựng mặt La Di Ninh một cái sau đó cười tươi: “Không được nuốt lời, nếu không anh không bỏ qua cho em đâu.”
“Đau đau, bỏ tay anh ra coi.” La Di Ninh lấy tay đánh đánh vào tay Trình Lâm để cậu buông tha cho gương mặt của cô.
Trình Lâm thả tay ra cười cười, La Di Ninh đưa tay lên xoa xoa hai má mình. Này là trả thù riêng cô chứ nựng kiều gì mà như muốn kéo má cô thành má bánh bao luôn vậy. Cô lườm Trình Lâm một cái sau đó ăn mấy phần còn lại.
Cả hai sau khi ăn xong thì đi khu vui chơi, rồi khu mua sắm,… Đến khi chán thì Trình Lâm mới lái xe đưa La Di Ninh về lại khách sạn nghỉ ngơi. Hôm đó Trình Lâm dẫn La Di Ninh đi rất nhiều nơi, cô cảm thấy rất vui. Ở cạnh Trình Lâm thật sự rất thoải mái, Trình Lâm mang đến cho cô một sự yên bình chứ không áp bức như khi ở gần Duật Quân.