Triệu Gia Kiệt vừa dứt lời thì lập tức những người xung quanh liền tỏ thái độ ra mặt. Tuổi anh tuy nhỏ nhưng lập công thì lại rất nhiều, cũng không vì mấy cái công trạng đó mà thăng cấp. Bằng không những người này làm sao có thể chỉ trích anh.
Bọn họ đều lớn tuổi, lại giữ chức vị cao hơn Triệu Gia Kiệt. Cho nên nhân dịp này liền đưa ra ý kiến, hết người này đến người khác nói.
“Triệu Gia Kiệt, đừng lạm dụng quyền hành của mình để làm càn.”
“Phải đó, người tài như cậu không nên vì La Di Ninh mà bị vướng bận”
“Vụ tai nạn này liên quan đến Duật Quân, cậu ấy cũng là cháu của Trình Sử đấy”
“Chẳng lẽ cậu lại muốn như ba năm trước, bao che cho La Di Ninh sao?”
Mọi người xung quanh bàn tán với nhau, đa phần đều chỉ trích Triệu Gia Kiệt, nhưng mà người ở phía anh cũng không ít. Bởi vì chưa đến lúc nên anh không muốn làm lớn chuyện. Cao Uy cũng ở cuộc họp chung với ba mình, có cả Tố Khương – ba của Tổ Vy.
“Vậy các người có biết ai cứu Duật Quân không? Chưa rõ sự tình thì đừng có muốn nói gì cũng được.” Cao Uy lạnh lùng nhìn những người kia nói. Cậu vẫn giữ chức thiếu úy là vì không muốn thăng chức, nếu không thì cấp của cậu cùng lắm là thua Triệu Gia Kiệt một bậc.
Tố Khương nhìn những người kia cũng có chút ý kiến, “Thật ra tôi đã thử xem xét chuyện này rồi, chuyện này không phải do La Di Ninh làm ra đâu.”Phó thủ tướng và thủ tướng của nước S vì có cuộc họp nên không thể đến
sớm được, bọn họ đến vừa lúc cuộc họp đang diễn ra căng thẳng. Khi thấy Triệu Luân và người kia bước vào thì Triệu Gia Kiệt nhíu mày nhưng sau đó lại xem như không có gì.
Phòng họp bỗng chốc im lặng trở lại, Triệu Luân cùng người kia ngồi xuống ghế. Người kia mặc đồ rất kỳ lạ, ngay cả gương mặt cũng được che rất kín. Nhìn vào khó mà phân biệt được là nam hay nữ, nhưng Triệu Gia Kiệt lại biết rất rõ.
Người kia nhìn Triệu Luân ra hiệu, ông hiểu ý liền lên tiếng: “Về việc của La Di Ninh, mọi người muốn thế nào?”
“Nếu như La Di Ninh liên quan đến vụ tai nạn của Duật Quân thì không thể để cô ta ung dung được, nhất định phải bắt lại.” Người đàn ông trung niên cấp bậc thiếu tướng nhìn Triệu Luân và những người kia nói, giọng có vẻ nghiêm nghị.
Sau khi ông ta vừa nói thì người kế bên ông ta cũng lên tiếng: “Đúng đó, La Di Ninh ỷ có người bảo vệ nên muốn làm gì là làm sao? Nếu vậy thì sau này ai còn tin tưởng về sự công bằng của chúng ta nữa.
Lời ông ta vừa dứt thì ánh mắt hướng về Triệu Gia Kiệt, Cao Uy tức giận định đứng lên thì đã bị Triệu Gia Kiệt ngăn lại ra hiệu. Cao Uy lườm hai người kia sau đó ngồi dựa lưng vào ghế đợi xem anh họ mình muốn làm gì.
Tố Khương là chỉ huy cấp cao của nước S, cũng là bạn bè với Triệu Luân. Con gái của ông cũng từng ham chơi bỏ nhà đi, hơn nữa lại còn bày trò giả nghèo đi khắp nơi để tránh bị ông bắt lại.
Khoảng thời gian đó Tố Vy cũng có lần bị lừa mất trắng tay, còn bị bắt nạt. Cũng may nhờ La Di Ninh giúp đỡ nên mới không sao, về sau cả hai đều là bạn. Tố Vy cũng thay đổi theo hướng tốt hơn, cho nên ông nghĩ La Di Ninh không phải là người xấu hay có ý đồ như lời đồn.”Nếu muốn bắt người phải có chứng cứ, vu oan cho người khác cũng đã có tội rồi đấy.” Tố Khương lên tiếng khiến nhiều người bất ngờ, vì trước giờ ông ít khi can thiệp vào những chuyện thế này.
Người kia nhếch môi cười, tuy đã che rất kỹ nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt là rõ. Triệu Gia Kiệt lại rất nhạy, cho nên người kia vừa cười anh liền quay sang nhìn ngay. Người kia liền thu lại ý cười, lòng thầm nghĩ Triệu Gia Kiệt quá nhạy rồi.
Cao Uy thấy Tố Khương lên tiếng thì cậu cũng nhìn đám người kia nói: “Nếu La Di Ninh vô tội, thì các người có thể bị kiện vì tội vu khống người khác đấy. Suy nghĩ cho kỹ đi rồi hãy nói.”
Đại tướng Cao Ưng nhìn con mình khá hài lòng, cậu có thể thăng chức nhưng vì muốn cùng Triệu Gia Kiệt đồng hành cho nên mới cứ mãi dậm chân tại chỗ. Tuy nhiên trong cuộc họp này cậu đã có thể nói lên chính kiến của mình, cũng biết phân biệt đúng sai rồi.
Nếu là lúc trước thì Cao Uy không bao giờ đi họp, thậm chí đứng ngoài cuộc mặc kệ người khác bàn tán hay xâu xé nhau. Từ khi quen biết với La Di Ninh thì Cao Uy cũng trưởng thành hơn hẳn. Đúng là La Di Ninh thay đổi rất nhiều người, cả La Di Ninh cũng trưởng thành theo thời gian.
Triệu Luân nhìn mọi người mãi một lúc thì lên tiếng: “Thay vì tranh luận, gọi La Di Ninh đến đây chẳng phải có kết quả rồi sao?”
“La Di Ninh bệnh rồi, không đến được.” Triệu Gia Kiệt nhìn Triệu Luân nhíu mày, chắc chắn là ông ấy định bày trò gì đó cho nên anh chặn luôn cho chắc.
“Vậy thì bỏ phiếu đi! Ai đồng ý để La Di Ninh đến trụ sở đối chứng thì đưa tay lên. Những người không đưa tay chính là không muốn để La Di Ninh đến đây” Triệu Luân nhìn mọi người nói sau đó nhìn xem bọn họ sẽ lựa chọn thế nào.
NOV
Đúng như ông dự đoán, những người phản đối và không tin liền đưa tay lên. Ông lướt qua một lượt thì số người đưa tay và số người không đưa tay bằng nhau, tất nhiên là chưa tính ông và người kia.
“Vì tôi là người chủ trì cuộc họp cho nên hiện tại đang hòa nhau. Mọi người có muốn tôi cho người liên hệ với La Di Ninh không?” Triệu Luân nhìn mọi người hỏi ý kiến, nhưng mà Triệu Gia Kiệt đã nhếch môi cười ẩn ý sau đó nói: “Không cần gọi, hơn nữa không phải hòa nhau mà người bên tôi có số phiếu đông hơn.”
Triệu Luân khó hiểu cho những người lúc nãy đưa tay lại, vẫn là hòa nhau. Lúc này Triệu Gia Kiệt mới đứng lên đi về phía Triệu Luân rồi lại gần chỗ người kia sau đó lên tiếng: “Đúng là số phiếu hòa nhau, nhưng mà ông chưa tính một phiếu này của tôi.”